CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 300

Câu trả lời thật đơn giản đến mức cổ điển làm cho anh tràn đầy

thích thú. “Tôi sợ rằng đấy không phải là chuyện của cô“.

Cô ta lùi lại và cười khẩy theo cách suy đoán, từng trải, với những

vòng khói nhỏ bay ra từ lỗ mũi, lấy phần còn lại của điếu thuốc
ra khỏi miệng với những cái móng tay đã được sơn của ngón út và
ngón cái. Câu nói của Bart Pollock ở bữa trưa làm cho anh nhớ đến,
“Để xem là tôi đánh giá con người chính xác đến mức nào,” và anh
muốn vươn qua cái bàn bóp cổ cô ta.

“Tôi nghĩ rằng tôi thích anh, Frank,” cuối cùng cô ta nói. “Liệu

tôi có thể gọi anh như thế không? Tôi nghĩ thậm chí tôi còn thích
cách anh giận dữ; nó thể hiện sự chính trực”. Cô ta lại đưa người về
phía trước, nhấp một ngụm là đỏm, và chống một khuỷu tay lên
bàn. “Nghe này, Frank,” cô ta nói, “Hãy cố hiểu nhau. Tôi nghĩ anh
có thể là một anh chồng rất tốt với một người vợ dễ thương và một
đàn con đáng yêu hiện đang sống ở Connecticut, và tôi nghĩ có thể
tất cả những chuyện xảy ra ở đây là anh đã bị sa lầy vào một tình
huống có thể hiểu được và rất con người. Chẳng phải đó là một sự
kết luận hay sao?”

“Không,” anh nói. “Thậm chí còn chưa được gần đến như vậy.

Bây giờ hãy để tôi nói, được không?”

“Được thôi”.

“Được thôi. Tôi nghĩ rằng cô là một tuýp phụ nữ phiền hà,

nhiều chuyện, cũng có thể là đồng tính chìm, và hoàn toàn...” - anh
để đồng một đô trên mặt bàn - “hoàn toàn khó chịu. Chúc cô đi nghỉ
vui vẻ”.

Và với bốn sải chân trong tình trạng thiếu suy nghĩ, suýt làm

cho một người hầu bàn như đàn bà ngã sóng soài với một cái khay
toàn tách cà phê, anh bước ra khỏi quán. Suốt đoạn đường bước trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.