CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 303

ngồi thẳng, trút bỏ trọng lượng của cô ta ra khỏi bụng mình, nhưng
không dễ dàng làm được chuyện đó vì tay cô ta đang khoá chặt quanh
cổ anh, và trong sự cố gắng, áo choàng và áo sơ mi của anh bị kéo
căng một cách không thương tiếc qua lưng và ngực. Rồi anh cũng
thả được một tay ra để kéo cái cà vạt đang bóp nghẹt lấy anh và cố
gắng mỉm cười.

“Chào anh,” cô ta thì thầm một giọng khàn khàn, và rồi lại hôn

anh, lấp đầy miệng anh bằng lưỡi của mình.

Lần này có sự tuyệt vọng của một người đàn ông bị chết đuối

trong sự vật lộn đang dâng trào; khi anh dâng trào, cô ta lùi lại phía
sau và nhìn anh thất thần, bộ ngực của cô ta lúc lắc giống như
những khuôn mặt hoảng hốt. Anh không thể cất lời trong giây lát
cho đến khi anh lấy lại được hơi thở; rồi thay vì nhìn cô ta, anh
nhìn chằm chằm vào tay mình đang siết chặt lấy cái đùi nặng
nề nằm ườn ra của cô ta. Anh nới lỏng tay, căng các ngón tay và
nhẹ nhàng tiến lên phần trên đùi, như thể nó là cái rìa của bàn hội
nghị.

“Nghe này, Maureen,” anh nói. “Tôi nghĩ rằng chúng ta cần nói

chuyện”.

Những gì diễn ra sau đó, thậm chí ngay cả trong lúc làm chuyện

đấy, giống như một giấc mơ hơn là một thực tế. Chỉ có một
phần nhận thức của anh là thức tỉnh; phần còn lại trong anh là một
người được biệt phái quan sát hiện trường, ngập ngừng và bó tay
nhưng khá chắc chắn là anh sẽ hồi tỉnh sớm. Cách khuôn mặt cô
ta bị che phủ khi anh bắt đầu nói, cách cô ta cởi áo của anh và vứt
bỏ bộ đồ ngủ mà cô ta choàng chặt quanh cổ như một chiếc áo mưa
trong một trận mưa khi cô ta đi tới đi lui trên thảm - “Thật ra; trong
lúc này thật sự không có gì để nói, có phải vậy không ạ? Không có một
lý do gì khác để anh đến đây ngày hôm nay, có phải vậy không?” -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.