CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 313

Chương V

“Ôi, thật là một sự xa xỉ dễ thương chỉ hợp với việc đi thay vì phải

lái”. Bà Givings nói, nắm thật nhanh vào tay cầm cửa hành khách.
Chồng bà luôn luôn lái xe vào những dịp đi đến bệnh viện, và bà
không bao giờ thôi không nhấn mạnh sự thoải mái cho sự đổi chỗ
này. Khi một người phải lái xe suốt cả ngày, bà chỉ ra là, không có
một kỳ nghỉ nào trên đời thú vị hơn việc được ngồi ở đằng sau và để
cho ai đó lái xe. Nhưng sức mạnh của thói quen thật là lớn: bà tiếp
tục quan sát con đường chăm chú như thể bà đang lái vậy, và bàn
chân phải của bà sẽ sải ra và nhấn xuống thảm cao su mỗi khi rẽ
hay có dấu hiệu phải dừng xe. Thỉnh thoảng, chợt nhận ra mình như
vậy, bà bắt mắt mình phải quan sát quanh cảnh đồng quê trong
giây lát và buộc ụ thịt của lưng mình nới lỏng ra và phịch xuống cái
nệm. Như là một sự chỉ dẫn cuối cùng của việc tự điều chỉnh, bà
thậm chí sẽ rời tay khỏi tay lái và để chúng trên vạt áo.

“Ui cha, chẳng phải là một ngày đẹp trời hay sao?” Bà nói. “Và

nhìn vào những chiếc lá xinh xắn này, vừa mới bắt đầu thay lá.
Có gì đẹp hơn đầu mùa thu không? Tất cả những màu sắc tuyệt
vời và không khí sảng khoái; Nó luôn làm cho tôi phải quay lại nhìn
thật trìu mến”.

Giày của bà đập xuống thảm sàn ô tô và cơ thể bà uốn cong vào

một tư thế điên rồ của việc cố gắng hết sức chống lại sự va
chạm: một chiếc ô tô tải màu đỏ đang rẽ vào bên đường, đối diện
ngay trước mặt.

“Tôi nhìn thấy rồi mà,” Howard Givings nói, nhẹ nhàng nhấn

phanh để chiếc xe tải có đủ chỗ rộng đi qua, và sau đó lại dễ dàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.