CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 314

tăng tốc trở lại, ông nói: “Bà cứ thư giãn đi nào, và hãy để mọi lo
lắng của việc lái xe sang cho tôi”.

“Vâng, tôi biết; tôi sẽ. Tôi xin lỗi. Tôi biết là tôi thật ngốc”. Bà

thở nhiều lần thật sâu và để tay lên đùi, thư giãn như thể những
chú chim đang hoảng sợ. “Chỉ vì tôi luôn có cảm giác lo lắng bồn
chồn kinh khủng mỗi lần đi thăm như thế này, đặc biệt là đã lâu
rồi không đi”.

“Họ tên bệnh nhân?” Cô gái gầy gò đến đau khổ ở quầy tiếp

khách hỏi.

“John Givings”, bà Givings nói với một động tác cúi chào lịch sự

thật thấp, và bà quan sát cái bút chì nghiền ngẫm của cô ta dò tìm
trong danh sách bản sao tên cho đến khi nó dừng lại ở Givings,
John.

“Quan hệ?”

“Cha mẹ”.

“Xin hãy ký vào đây và mặc áo choàng. Phòng bệnh 2A, trên gác,

bên phải. Bệnh nhân phải quay trở lại lúc 5 giờ chiều”.

phía bên ngoài của phòng đợi, sau khi họ rung chuông được

gắn biển chỉ dẫn rung chuông có mặt, ông bà Givings ngượng nghịu
nối vào nhóm những người thăm khác đang xem một cuộc triển lãm
tác phẩm của bệnh nhân. Những bức tranh bao gồm một bức chân
dung diễn tả một cách trung thực Donald Duck, bằng bút màu, và
một bức vẽ Chúa Giê-su bị đóng đinh trên thánh giá tím nâu công
phu mà trong đó mặt trời, hay mặt trăng, đều được vẽ bằng màu đỏ
sẫm như những giọt máu rơi ở những khoảng cách đều một cách
chính xác từ vết thương trong lồng ngực của Chúa Cứu thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.