CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 316

chiếc mũ vào đúng giữa đầu, và hình ảnh đối với trách nhiệm
trước cộng đồng thế là được hoàn thiện. “Chúng ta đi thôi”.

Không ai nói chuyện trên ô tô cho đến khi họ đi ra khỏi sân bệnh

viện, đi qua hàng dãy dài tường bệnh viện xây bằng gạch, đi qua toà
nhà hành chính và nhà chơi bóng mềm, bao quanh bởi những vòng
tròn cỏ được chăm sóc kỹ càng gắn liền với hai thân cột màu trắng
treo cờ Mỹ, và đi lên con đường rải nhựa dài dẫn đến đường cao
tốc. Bà Givings, ngồi ở ghế sau (bà luôn cảm thấy thoải mái ở vị
trí đó khi John ngồi đằng trước), cố gắng phán đoán tâm trạng
của anh ta bằng việc theo dõi gáy con trai mình. Rồi bà nói:
“John!”

“Mm?”

“Chúng ta có một vài tin tốt. Con biết vợ chồng Wheeler rồi

đấy, người con thích chứ? Họ đã tốt bụng mời chúng ta ghé qua
chơi hôm nay, nhân tiện đây, nếu con muốn; có một điều; nhưng
tin thật sự tốt là họ đã quyết định ở lại. Cuối cùng họ không đi
châu Âu nữa. Chẳng phải điều đó là tuyệt vời hay sao?” Và với một
nụ cười không dễ dàng gì bà quan sát anh ta chầm chậm quay mặt
lại đối diện với bà ở phía sau.

“Có chuyện gì đã xảy ra?” Anh ta hỏi.

“Thật ra, mẹ không chắc là mẹ biết... ý con là gì? Mẹ không nghĩ

bất kỳ mọi chuyện đều phải “xảy ra”; Mẹ nghĩ rằng họ chỉ đơn
giản nói về điều đó và đã thay đổi ý định”.

“ý mẹ là thậm chí mẹ cũng không cần hỏi? Mọi người đã đặt ra

những kế hoạch to lớn như vậy và khi họ từ bỏ toàn bộ ý tưởng, mẹ
thậm chí không hỏi họ lý do là gì? Vì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.