CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 317

“Thật ra, John, mẹ nghĩ rằng vì mẹ không cảm thấy đó là việc

mẹ cần hỏi. Không ai muốn biết, con yêu, trừ khi người nói
chuyện với mình mong muốn được chia sẻ”. Với sự cố gắng giữ
cho giọng mình không gây sự chú ý, điều chắc chắn sẽ phản tác
dụng với con trai mình, bà bắt làn da của trán mình và cái miệng
mình phải nở một nụ cười hóm hỉnh. “Chẳng nhẽ chúng ta không thể
hài lòng với việc họ ở lại mà không cần phải thắc mắc lý do tại
sao? Ôi, nhìn kìa, cái tháp đỏ già nua đẹp chưa kìa. Mẹ đã không nhìn
thấy nó trước kia, con có thấy không? Chắc hẳn đây là cái tháp
cao nhất trong vài dặm quanh đây”.

“Nó thật là một cái tháp đáng yêu, mẹ,” John nói. “Và đó cũng là

một tin tuyệt vời về gia đình nhà Wheelers, và mẹ cũng thật là một
người tuyệt vời, phải vậy không, bố? Chẳng phải mẹ là người tuyệt
vời hay sao?”

“Thôi nào John,” Howard Givings nói. “Hãy bình tĩnh nào”.

Bà Givings, với những ngón tay đang nghiền nát và xé toạc cuốn

sổ thành từng vụn nhỏ, nhắm nghiền mắt lại và tự nhủ sẽ có một
buổi chiều rất tồi tệ.

Sự lo lắng của bà đã tăng lên khi ở cửa nhà bếp vợ chồng

Wheeler. Họ ở nhà - cả hai chiếc xe ô tô vẫn ở đó - nhưng ngôi nhà
dường như toát lên vẻ không muốn đón khách một cách rất kỳ lạ,
cứ như thể họ không mong chờ bất kỳ một người khách nào vậy.
Không có ai trả lời cái gõ cửa rất nhẹ của bà vào ô cửa kính ở cửa ra
vào phản chiếu chói lọi bầu trời và những rặng cây, khuôn mặt
đang nghển ra của bà, của Howard Givings và của John đang ở đằng
sau. Bà lại gõ cửa, lần này, để nhìn được vào bên trong, bà khum tay
và tì vào ô cửa kính. Căn bếp trống không (bà có thể nhìn thấy
một thứ gì đó giống như một cốc trà đá trên bàn) nhưng rồi Frank
Wheeler xuất hiện bất thình lình đi từ phòng khách ra, trông anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.