CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 326

Thực tế, nếu anh đến gần em hơn, nếu anh chạm vào em hay
làm bất kỳ điều gì em nghĩ là em sẽ hét lên”.

Anh có chạm vào cô. “Em à, nghe...”, và cô hét lên thật.

Rõ ràng đó là một cái hét giả tạo, được thực hiện trong lúc cô nhìn

vào mắt anh một cách lạnh lùng, nhưng nó đủ cao, chói tai và đủ to
để làm rung chuyển ngôi nhà. Khi âm thanh ồn ào của tiếng hét
dừng lại anh nói:

“Qủy tha ma bắt em đi. Phỉ nhổ vào tất cả cái thói khinh khỉnh,

đáng ghét. Lại đây, phỉ nhổ vào tất cả...”.

Cô quay nhanh đến lặng người qua anh và kéo một chiếc ghế

thẳng để chặn đường anh; anh chộp lấy nó, quăng nó vào tường và
một chân ghế bị gãy.

“Và bây giờ anh sẽ làm gì?” Cô chế nhạo anh. “Anh sắp đánh em

chăng? Để thể hiện anh yêu em đến nhường nào?”

“Không”. Và ngay lập tức anh cảm thấy vô cùng khoẻ. “ồ, không.

Đừng lo. Anh không thèm làm việc đó. Em không đáng được đánh.
Em không đáng được quở trách. Em thật vô vị...”. Anh nhận thấy,
khi giọng anh lấp đầy, một cảm giác tự do xa hoa vì bọn trẻ không ở
nhà. Không ai ở đây, và không ai đang đến; mình họ có cả cái nhà
chứa đầy tiếng vang. “Em là một con đàn bà với một lớp vỏ bọc
rỗng tuếch, và vô vị...”. Đây chính là lần đầu tiên của một cuộc cãi
vã được dồn hết tâm trí và to đến như thế trong hàng nhiều
tháng qua, và anh đã dành hết cơ hội này để thể hiện mình, hiên
ngang và vây bủa cô khi anh hét lên, run lên và thở hổn hển. “Em
sống làm cái quái gì trong ngôi nhà của tôi, nếu em căm ghét tôi
đến như thế? Hả? Em sẽ trả lời chứ? Em mang giọt máu con tôi
trong em làm quái gì?” Giống như John Givings, anh chỉ thẳng vào
bụng cô. “Tại sao em không bỏ quách nó đi, khi em còn cơ hội? Vì,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.