CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 340

không thể nhịn được cười khi anh nói về sự Mất khả năng Yêu
thương, tôi không thể chịu đựng được lại để cho anh chạm vào tôi, và
vì vậy tôi sẽ không bao giờ lại tin vào bất kỳ điều gì anh nghĩ, hãy
cứ sống một mình với những gì anh nói...

Cô không muốn đọc tiếp phần còn lại vì cô biết rằng nó

không đáng đọc nữa. Nó chỉ thể hiện một sự căm thù yếu ớt, giống
như tất cả những lá thư mới viết khác trên những tờ giấy nát kia;
tất cả những lá thư này cần phải được đốt hết.

Mãi cho đến tận 5 giờ sáng nay - và có thể là chỉ cách đây có bốn

tiếng? - cuối cùng cô đã thôi không viết thư nữa. Rồi cô bắt
mình phải đi ra khỏi bàn, đau đớn vì mệt mỏi, và ngâm mình trong
bồn tắm nước ấm thật lâu, nằm im không động đậy dưới mặt
nước phẳng lặng một lúc, giống như bệnh nhân đang trị liệu. Cuối
cùng, cảm thấy đãng trí và hết sức bình tĩnh, cô đi vào phòng ngủ,
mặc quần áo; và anh ở đó, đang nằm.

Hình ảnh anh, trong ánh sáng màu xanh buổi sớm, nằm ườn ra,

cuộn tròn trong bộ đồ thể thao ngày chủ nhật nhăn nheo, làm cho cô
sửng sốt như thể cô nhìn thấy một người lạ mặt đang nằm trên
giường. Khi cô ngồi xuống bên cạnh mùi hôi nồng nặc của
whiskey để nhìn được gần hơn vào khuôn mặt đang ngủ và đầy xúc
động của anh, cô bắt đầu nhận ra nguyên nhân thật sự cho sự ngỡ
ngàng của cô: nó còn lớn hơn cả sự nhận thức rằng cô không yêu
anh. Chính là vì cô đã không, cô đã không thể căm ghét anh. Ai có
thể căm ghét anh được cơ chứ? Anh là... thật ra, anh là Frank.

Rồi anh thốt ra một tiếng than vãn còn đang ngái ngủ và môi

anh bắt đầu làm việc khi anh tìm tay cô. “Em à, em à, em đừng
đi...”.

“Sh-sh-sh. Thôi nào anh. Thôi nào, Frank. Anh ngủ đi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.