CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 350

Chương VIII

Vào hai giờ chiều hôm đó, Milly Campbell vừa làm xong công

việc trong nhà, còn đang ngồi nghỉ trên đệm xem vô tuyến, bối
rối với bụi và mùi xi đánh bóng sàn nhà và tiếng bọn trẻ con bên
ngoài (một người phải trông coi sáu đứa trẻ một lúc là quá nhiều,
thậm chí dù chỉ trong đôi ba ngày), nên sau đó cô ta luôn miệng nói
là mình “có linh cảm rất rõ” ít nhất trong một giây phút trước khi
nghe thấy âm thanh khẳng định điều đó.

Đó là âm thanh cấp cứu - cấp cứu -Cháy, Giết người, Cảnh sát -

đó là một âm thanh đều đều, sâu, nghe bạt cả tai mà tiếng còi ô tô
hú phát ra khi người lái xe vừa mới cho xe chạy và giảm tốc độ ở chỗ
rẽ trước khi mở hết tốc lực. Cô ta đã chạy kịp ra ngoài cửa sổ để
xem, nhìn từ trên cao tít ngọn cây xuống đến bãi cỏ phía dưới: đó
là một chiếc xe cứu thương có hình dài rẽ từ Đường Cách Mạng, gặp
ánh nắng nên hắt ra ánh sáng chói loà thật nhanh khi chiếc xe lao
vun vút dọc theo Đường 12, còi rú mỗi lúc một to, nghe ịat tai nhức
óc, còn đọng lại trên không gian mãi cho đến khi chính chiếc xe
biến mất hút từ xa. Điều đó khiến cô ta bặm môi đầy lo lắng.

- Tôi muốn nói là mình có quen nhiều người trên con đường đó

- cô ta nói - Không phải ai cũng có được cảm giác, nhưng tôi có được
là vì đó là April. Tôi định gọi điện cho cô ấy, những rồi lại thôi, bởi
tôi biết làm thế thật ngớ ngẩn, mà nhỡ đâu cô ấy đang ngủ.

Vì vậy cô ta ngồi đó, đầy lo lắng bên chiếc điện thoại cho đến

lúc bỗng thấy nó réo chuông. Đó là bà Givings. Tiếng điện thoại
rung nghe bạt cả tai Milly.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.