CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 354

làm điều chính đáng, nhanh và tốt đẹp, khi tất cả những nhân tố
khác của hoàn cảnh này đã không thể kiểm soát nổi.

Tại nhà ga, đứng đợi tàu, anh ta liên tục gọi lại cho Milly (cô ấy

đã bình tĩnh) và gọi bệnh viện (không có tin tức gì); rồi anh ta đi đi
lại lại trên sân ga trong nắng chiều, tiếng những đồng xu kêu
lanh canh trong túi và nói thì thầm “Nào, nào”. Sự lắng xuống
một cách không thích hợp này cùng giống như sự lắng xuống
trong cuộc chiến tranh - háo hức đợi. Rồi đột nhiên tàu rùng mình
lao vào sân ga và hình bóng Frank trông cuống cuồng bám bên
cạnh thân con tàu, nhảy bổ xuống, suýt nữa thì ngã sấp mặt
xuống. Anh ta chạy bổ đến bên Shep, hai mắt như điên dại, chiếc
cà vạt tung bay.

- Không sao, Frank ạ... - Hai người chạy bên nhau đến bãi đỗ xe

thậm trước cả khi con tàu đứng hẳn lại - Ô tô ở ngay đây thôi mà.

- Thế cô ấy... thế bọn trẻ...?

- Vẫn như lúc tôi gọi cho anh thôi.

Trên đoạn đường ngắn, lái chậm qua hàng xe cộ đi lại để đến

bệnh viện, hai người không nói chuyện với nhau, Shep cũng không
dám chắc những gì mình nói có tác dụng gì không nếu như có
muốn cố làm điều đó. Cung cách hai con mắt của Frank nhìn và
cách anh co rúm người vào run lên trên chiếc ghế bên cạnh mình
đã khiến cho Shep thấy sợ. Lúc này anh ta biết rằng tất cả
những cơ hội để hành động chẳng mấy chốc sẽ qua đi. Khi anh ta
lái chiếc xe ngược lên ngọn đồi cuối cùng để đến toà nhà nâu
trông xấu xí, anh ta phải cho xe chạy vào một chỗ hoàn toàn và
không tự mình lo liệu được.

Khi họ lao người qua cánh cửa kêu cọt kẹt đề Lối vào của khách,

họ dừng lại thở và ấp úng trước phòng thường trực, rồi đi vội theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.