CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 360

Rồi đầu óc Shep lại rối lên bằng một cú đấm: mình phải

nghĩ đến điều này sau.

- Frank, hãy bình tĩnh. Đừng có nói vớ vẩn thế. Sự việc đã xảy ra,

thế thôi.

- Không phải việc này. Việc này không xảy ra. Tháng trước cô ấy

đã định hành động thế rồi, và nhẽ ra lúc đó là an toàn, tôi cũng đã
nói điều đó với cô ấy và cũng vì chuyện đó mà ngày hôm qua chúng
tôi đã cãi nhau, giờ thì, ôi lạy Chúa, lạy Chúa tôi. Mà sáng nay cố ấy
thật tuyệt vời biết nhường nào.

Shep dán mắt nhìn vào con đường, thầm cảm ơn rằng anh ta

vẫn còn tỉnh táo, vì làm thế nào mà biết được có bao nhiêu sự thật
trong chuyện này chứ? Mà cũng làm sao mà biết được mình phải
hành động như thế nào cho phải?

Một mình trong căn phòng khách đã trở nên tối om, Milly ngồi

nhai chiếc khăn tay và cảm thấy mình sao lại hèn đớn đến thế.
Cô ta đã từng hành động hợp lý cho đến thời điểm đó; chị đã cố
làm tốt công việc với bọn trẻ và đưa bọn chúng đi ngủ sớm trước
hàng giờ trước khi Shep đến; cô ta đã làm mấy cái bánh xăng-uých
và để sẵn trong nhà bếp phòng khi có ai đói bụng (“Cuộc sống vẫn
tiếp diễn,” mẹ cô ta thường nói thế khi làm những chiếc bánh
xăng-uých vào ngày có người qua đời); thậm chí cô ta còn có thời
gian để gọi cho gia đình nhà bà Givings, và họ đã phản ứng trước cái
tin đó bằng cách phát ra liên hồi tiếng kêu “Ôi, chao ôi! Ôi, chao
ôi!”; cô ta đã cố gắng hết sức để sẵn sàng đón nhận thử thách khi
phải đối mặt với Frank. Cô ta đã ngồi thức suốt cả đêm với anh -
đã đọc cả cuốn kinh thánh hoặc điều gì đó cho anh ấy nghe; sẵn
sàng ôm và để anh ấy khóc trên ngực mình; bất cứ điều gì cô ta
cũng sẵn sàng làm vì anh ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.