CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 363

căn phòng còn đang ngái ngủ ở phía sau những hàng cây - một tiếng
kêu của một diễn viên hài nghe không rõ, tiếp theo là hàng loạt
những tiếng cười và vỗ tay hoan hô nghe lờ mờ, vụng về, và tiếp
đến là tiếng nhạc của một ban nhạc nổi lên. Thậm chí ngay cả khi
anh ta đi tránh khỏi vỉa hè, chạy tắt qua sân sau của nhà ai đó và lao
thẳng vào khu rừng chạy thoai thoải trên dốc với ý định đi tắt một
cách điên cuồng đến Đường Cách mạng, ấy vậy mà vẫn không
thoát khỏi những cảnh đó: những ngọn đèn trong nhà hắt ra và đuổi
theo anh ta một cách sung sướng giữa những cành cây đập vào mặt,
và khi anh ta bị mất đà ngã loạng choạng xuống khe đá, thì anh ta
vớ phải một cái rổ bằng thiếc có tráng men của một đứa trẻ nào đó.

Khi anh trèo khỏi vách đá lên đường nhựa ở ngay dưới chân đồi,

anh mặc cho đầu óc của mình phiêu diêu với một ảo giác tàn bạo là:
tất cả là một cơn ác mộng; anh sẽ đi vòng quanh chỗ rẽ tiếp và nhìn
thấy những ánh đèn chiếu sáng trưng trong chính căn nhà của
mình; anh sẽ chạy vào và thấy cô ấy đang đứng bên bàn để là
quần áo, hoặc nằm cuộn tròn trên ghế xô-pha đọc tạp chí (“Có
chuyện gì vậy, Frank? Quần của anh dính đầy bùn kìa! Dĩ nhiên là
anh ổn thôi...”)

Nhưng rồi anh nhìn thấy ngôi nhà - thật sự là nhìn thấy rồi -

một ngôi nhà dài, trắng như sữa dưới ánh trăng, với những cửa sổ
đen, một ngôi nhà đã trở nên tối tăm duy nhất trên con đường.

Cô ấy rất lo vì máu ra nhiều quá. Trừ có một vệt máu nhỏ chạy

đến chỗ máy điện thoại và trở lại, tất cả đều ở trong phòng tắm,
và cũng đã đều xả nước cho đi hết. Có hai chiếc khăn tắm to đẫm
máu nằm vo tròn trong bồn gần chỗ dẫn nước.

- Em cứ nghĩ đó là cách đơn giản nhất để xử lý việc đó - anh có

thể nghe thấy cô ấy nói - Em nghĩ là anh có thể gói những cái khăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.