CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 52

“Đấy là việc bố đang cố làm. Đừng đến gần quá, con sẽ bị

đau đấy”.

Cuối cùng thì những mẩu đá cũng phải long ra; anh bốc nó ra

và quỳ xuống cào phần có những viên đá cuội màu nâu ở trong hố
cho đến khi chiều sâu và hình dáng của cái hố trông ổn. Rồi anh
nhấc và lăn tảng đá cuội vào hố, lèn chặt, thế là một bậc đi nữa
được hoàn thành. Một đàn muỗi nhỏ bay quanh đầu anh, làm cho
anh cảm thấy buồn buồn và chỉ đủ nhìn thấy chúng đang treo
trên đầu và bay qua mắt anh.

“Bố ơi!” Jennifer nói. “Sao mẹ lại ngủ ở ghế sofa ạ?”

“Bố không biết. Có thể bất chợt mẹ thích như thế, bố đoán

thế. Con đợi ở đây trong khi bố đi lấy phiến đá khác nhé”.

Khi anh lê bước quay lại cánh rừng sau nhà, càng nghĩ anh càng

thấy đấy là câu trả lời tốt nhất có thể, nhìn từ góc độ đơn giản
thành thật và tế nhị. Cô ấy bất chợt thích như vậy. Cuối cùng thì
đấy có phải là lý do duy nhất không? Có bao giờ cô có được một lý
do thấu đáo hơn và bớt ích kỷ để làm bất kỳ một điều gì trong đời
cô chưa?

“Em yêu anh khi anh tử tế,” một lần, cô nói với anh, trước khi

họ thành thân và điều cô nói đã làm anh nổi cáu.

“Em đừng có nói như thế, ôi Chúa ơi, chả lẽ em không “yêu” con

người khi họ tốt. Em không thấy là điều đó đồng nghĩa với “Có
cái gì cho tôi không?” chăng. Em ơi”. (Lúc đó vào nửa đêm, họ đứng ở
Đại lộ Số sáu, anh đang ôm cô trong vòng tay của mình, bàn tay anh
ôm chặt lấy người cô trong chiếc áo choàng hiệu Polo). “Em ơi.
Hoặc là em yêu anh hoặc là không và em sẽ phải quyết định điều
đó”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.