“Khỉ ạ, đương nhiên là tôi có thể đếm,” Shep nói, người đã ba
mươi hai tuổi và Milly, ba mươi tư tuổi, đang phủi tàn thuốc ở vạt áo.
“Không, nhưng ý tôi là thật là hài hước khi chúng ta không còn ở
độ tuổi của những năm hai mươi nữa,” anh nói, trong lúc ổn định lại
chỗ ngồi trên ghế sofa. “Nó là một giai đoạn - mọi người biết rồi
đấy - kết thúc một kỷ nguyên hay là một cái gì đại loại như thế.
Tôi không biết nữa”. Anh đã say; anh đã thật sự say rồi. Trong
vòng một vài phút tiếp theo anh tiếp tục nói những điều còn ngớ
ngẩn hơn thế, và nhắc lại với chính mình - anh biết điều đó, và
sự tuyệt vọng khi biết về điều đó làm cho anh nói nhiều hơn.
“Các lần Sinh nhật,” anh vẫn đang nói. “Thật là hài hước khi tất
cả chúng đều chạy ập đến với mình mỗi khi mình nhìn lại. Tôi nhớ
một trong những lần sinh nhật có một sinh nhật tồi tệ khi tôi hai
mươi tuổi”. Và anh bắt đầu kể cho họ anh đã có sinh nhật như thế
nào, hoặc một phần của buổi sinh nhật, bị kẹp chặt bởi súng ống,
mô-tơ của tuần cuối cùng của chiến tranh. Một phần trí nhớ
nghiêm túc lạnh lùng của anh biết rằng tại sao anh lại làm thế: vì
câu chuyện hài hước về quân đội và chiến tranh đã hơn một lần
trở thành sự cứu nguy cuối cùng cho buổi tối với gia đình nhà
Campbell. Không có gì làm cho Shep cảm thấy thích thú hơn, và
mặc dầu những cô vợ có thể cười sai chỗ và van nài hóm hỉnh, họ sẽ
chẳng bao giờ tìm hiểu sự quan tâm và lòng chung thủy của đàn ông,
không thể từ chối khi họ lắng nghe với khuôn mặt rực rỡ và sáng
lên với tình cảm lãng mạn. Một trong những đêm đáng nhớ của nhóm
tình bạn này, thực tế đã được diễn ra với một loạt các sê-ri về
những câu chuyện trong quân đội đã được đạo diễn khéo léo và đạt
được đỉnh điểm của sự phấn khích ở tiếng gầm lên của bài hát
giọng nam. Shep Campbell và Frank Wheeler, hớn hở hân hoan cười
nói, toát mồ hôi và đắm chìm trong sự ngưỡng mộ ngái ngủ của