CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 77

những bà vợ, đã đấm những nắm tay của mình theo phách duyệt
binh vào bàn uống cà phê và rống lên, lúc ba giờ sáng:

“O, o, o...

Christ Almighty, ngăn nắp, trốn tránh

Chúng ta là quái qủy gì đây nhỉ?

Chết tiệt, toàn chuyện tào lao

Chúng ta là những đứa trẻ sơ sinh...”

Và anh kể những giai thoại của mình, cẩn thận và hay nhất có

thể, sử dụng tất cả những mánh khoé để tự chế giễu mình một cách
hài hước đến nỗi dẫn đến hình thành tính cách về sự hồi tưởng
quân đội trong những năm qua. Sự hồi tưởng không chấm dứt cho
đến khi anh kể đến phần “...vì thế tôi hích cái cậu đứng cạnh và
nói “Này, hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?” làm cho anh bắt đầu
thấy không dễ dàng nữa và cũng là vì đã quá muộn rồi. Không có gì
để làm ngoài việc phải kết thúc: “Và thế là hoá ra hôm nay là sinh
nhật tôi”. Anh biết rằng anh đã kể câu chuyện này với gia đình nhà
Campbell trước đó, dùng hầu hết là vẫn những từ ngữ đó, chắc
hẳn đã cách đây một năm rồi kể từ khi anh kể ra, có mối liên hệ với
năm anh hai chín tuổi.

Cả hai vợ chồng Campbell đã thể hiện sự thích thú với tất cả sự

tận tâm, Shep kín đáo nhìn đồng hồ. Nhưng phần tồi tệ nhất -
phần tồi tệ nhất của toàn bộ ngày nghỉ cuối tuần, nếu như
không nói đến việc xác định ngày tháng của cuộc đời anh - là cách
April nhìn anh. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cái nhìn chằm chằm
toát lên vẻ chán nản đáng thương trong đôi mắt của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.