cản trở sự thích thú của Frank ở bữa trưa, hay tiệc trưa tại một nhà
hàng trong một khách sạn lớn. Miệng của Oat Fields không ngậm lại
trong khi nhai và nó để nhỏ những vệt thức ăn màu trắng vương
trên mép cốc của ông ta. Ông ta làm mềm phần vỏ cứng của ổ
bánh mì bằng cách dầm nó trong bát đựng nước sốt một lúc, trước
khi ông ta nhấc nó lên đưa nó vào cái miệng đang trề ra, làm cho
một phần của miếng bánh mì rơi vào và vương lại một vết bẩn
màu nâu vàng trên áo vét của ông ta.
“Ông hoàn toàn đúng, Oat,” Earl Wheeler nói liên tục trong suốt
bữa ăn, “Tôi hoàn toàn đồng ý với ông về điểm đó,” và vào khoảnh
khắc hiếm có ông liếc nhìn Frank với ánh mắt hoảng hốt cứ như
thể vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh đang ngồi ở đó. Chơi bóng
cũng là một sự thất vọng nữa: không ai đánh cú đánh ghi điểm, và
với kiến thức hạn hẹp của Frank về trò chơi này, cú đánh ghi điểm
là tất cả những gì quan trọng. Trong giờ chơi cuối cùng ánh nắng
xiên thẳng vào mắt anh, làm cho anh bị đau đầu, và anh phải đi ra
nhà vệ sinh nhưng anh không biết phải làm như thế nào đề cập
đến việc này. Rồi đến việc phải cố đi chiếc tàu điện ngầm bẩn
thỉu dẫn đến sân ga Penn, trong lúc bố anh quở trách anh vì lơ là
khi nói câu chào “Cám ơn ông, tôi đã có một thời gian rất vui vẻ” với
Oat Fields. Trong ánh sáng yếu ớt của nhà chờ, khi họ đứng chờ mở
cửa, anh nhìn một cách vô thức vào sự mệt mỏi về thể xác và sự
thất bại về tinh thần lộ rõ trên khuôn mặt của cha anh, trông thật
mơ hồ, thủng lỗ chỗ và rất già. Rồi, hạ thấp mắt xuống, anh
phát hiện ra ống quần của cha anh giật nhẹ và nhịp nhàng với biểu
hiện lo lắng của ngón tay đút túi quần của ông.
Và điều đó, cuối cùng thì, trở thành một điều đáng nhớ riêng
biệt sâu sắc nhất trong ngày; lúc sau, trong cùng buổi tối đó, khi
anh loạng choạng và đi chân không trong phòng tắm trong nhà,