gần đang chuyển động, có góc tạo ra cảm giác có sự tiến triển vững
chắc, có góc thì chỉ như giẫm lên nước, những góc khác thì giống
như đang làm vỡ bề mặt và lặn xuống dưới, và rất nhiều góc bị
nhấn chìm, khuôn mặt họ dãn ra hoà vào trong đợt sóng có vết
màu hồng khi họ ngụp lặn dưới bàn làm việc. Nhưng ảo tưởng nhanh
chóng bị xua tan khi đi sâu vào bên trong văn phòng, ở nơi đây, dày
đặc một màn không khí khô khốc - thật sự là như vậy, như Frank
Wheeler thường hay phàn nàn, “đủ để làm khô cầu mắt của bạn”.
Mặc dầu vậy, dù cho với tất cả những sự phàn nàn của mình,
thỉnh thoảng anh cũng cảm thấy có lỗi khi chấp nhận sự vui thích
mập mờ ở chính điều bất tiện này của văn phòng. Khi anh nói, vì
anh đã phàn nàn về những điều này hàng năm nay rồi, rằng,
theo cách hóm hỉnh, anh chắc là anh sẽ nhớ Knox già nua khi anh
thôi việc, anh muốn nói, tất nhiên, những người làm việc ở đó sẽ
làm anh nhớ (“Tôi muốn nói, họ là một số đông những người đứng
đắn; dù thế nào đi nữa, một vài người trong số họ”) và thậm chí,
một cách trung thực nhất, anh không thể từ chối là anh sẽ có cảm
giác nhớ nó như cảm giác nhớ nhà, tầng 15. Qua nhiều năm anh đã
phát hiện ra nét đặc biệt khá nhạy cảm giữa tầng 15 và những tầng
khác của toà nhà; dù ít hay nhiều nó cũng thật vui vẻ, nhưng khác
với những gì được gọi là tầng “của anh”. Nó chính là sự thử thách
hàng ngày, khô khan và tươi sáng, sự đánh giá tẻ nhạt của riêng anh.
Nó đã dạy cho anh những cách mới để dàn trải những giờ trong ngày
- hầu hết thời gian dành cho việc đi uống cà phê, hầu hết thời
gian dành cho việc ăn trưa; hầu hết thời gian dành cho việc đi về
nhà - và anh đã đi đến tin tưởng vào sự lãng phí thời gian phiền
muộn xen kẽ giữa những niềm vui thích như là một người tàn phế
tìm đến sự tin tưởng chắc chắn vào một nỗi đau có định kỳ. Nó là
một phần trong anh.
“Chào buổi sáng, Frank,” Vince Lathrop nói.