CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 93

Hãy thoải mái nào, anh tự an ủi mình. Làm điều như thế này

cần một kế hoạch nho nhỏ. Điều đầu tiên cần phải làm, anh
biết, là đi vào bên trong và chào buổi sáng Jack Ordway, cởi áo
choàng ra và ngồi xuống. Anh đã làm như vậy, ngay sau khi anh
đóng sập tất cả tầm nhìn sau bức tường của phòng anh, và khi anh

n định về một phía của bàn làm việc với bàn chân bên phải tự động

dùng ngón chân mở ngăn kéo phía dưới và sử dụng nó như một chỗ
để chân (sức ép của giày qua nhiều năm đã làm mòn đi một chút gờ
của chiếc ngăn kéo đặc biệt đó), anh cho phép mình có một đợt sóng
thích thú đến chầm chậm làm tan vỡ anh. Tại sao không? Chẳng
phải cô ta đã tạo cho anh cảm giác được khuyến khích nhiều tháng
nay rồi hay sao? Những gợn sóng nhấp nhô như vậy đã đi qua anh
khi anh ở lối đi, cúi sát qua bàn của anh để đưa cho anh một cái cặp
giấy, mỉm cười một cách đặc biệt, một cách mà anh chưa từng bao
giờ thấy cô sử dụng nó với một ai khác? Và lúc đó ở bữa tiệc Giáng
sinh (anh vẫn còn nhớ mùi vị của miệng cô ta) chẳng phải cô ta đã
run lên trong tay anh, và chẳng phải cô đã thầm thì “Anh thật ngọt
ngào”.

Tại sao không? Ôi, không phải ở trong phòng thư hay thang máy

hành lý, nhưng chẳng phải cô ta cũng có một căn hộ ở đâu đó hay sao,
với một người bạn cùng phòng, và rất có thể người bạn cùng phòng
với cô sẽ đi vắng cả ngày?

Jack Ordway đang nói với anh, buộc anh phải cắt bỏ thèm

muốn để nhìn lên và nói “Cái gì cơ?” Sự xâm phạm của người khác
cũng không là một vấn đề - anh có thể gật đầu và đưa ra câu trả lời
đúng trong khi giữ cho suy nghĩ của mình được thả hồn với Maureen
Grube. Nhưng Ordway thì khác.

“Tôi nói rằng, sáng nay tôi cần sự giúp đỡ của anh, Franklin,”

anh ta nói, “Đây là một việc khẩn cấp. Tôi thật sự nghiêm túc đấy,
anh chàng già nua à”. Anh ta hiển nhiên đang nghiên cứu một tập tài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.