CON ĐƯỜNG DA CAM - Trang 122

cùng lo lắng về một xu hướng ứng dụng khoa học mới vô cùng đáng sợ.
Phát biểu tại trước một nhóm hành động xã hội của Ki-tô giáo, một giáo sư
y khoa tại đại học Columbia tên Theodor Rosebury cho rằng bản thân khoa
học trung lập về mặt đạo đức, nhưng cách loài người vận dụng nó thực sự là
vấn đề sống còn theo nghĩa đen: “Chúng ta có thể bảo vệ thế giới này cho
bản thân hoặc con em mình; khoa học phục vụ cho chúng ta… hay chúng ta
cũng có thể chọn cách dễ dàng hơn, chọn con đường của sự oán hận và nỗi
sợ hãi khiến chúng ta tàn phá cuộc sống của những người láng giềng, chỉ
đơn giản bởi chúng ta không thích cách sống của họ và bởi chúng ta chắc
rằng họ đang đe dọa sự sống của mình”.

Theo Rosebury, chỉ có nỗ lực hợp tác quốc tế nhằm hạn chế hoặc một

lệnh cấm vũ khí hạt nhân mới khả dĩ mang lại hy vọng hòa bình. Phát biểu
cùng thời điểm đó còn có William Vogt, một nhà điểu học người Mỹ. Ông
thấy mối liên hệ giữa việc gây chiến và khoa học như một biểu tượng của
mối đe dọa trầm trọng mà công nghệ hiện đại gây ra với thế giới tự nhiên:
khai thác và tàn phá những nguồn tài nguyên trên Trái Đất với tốc độ không
đảm bảo bền vững trong tình hình dân số gia tăng. Rất lâu trước khi George
Kennan lý thuyết hóa và kêu gọi thành lập khung chính sách môi trường
quốc tế mới, Vogt đã đề nghị Liên Hiệp Quốc non trẻ cần phải điều chỉnh và
đảo ngược các xu hướng hiện tại của quốc gia đối với chiến tranh và việc tàn
phá sinh thái, bởi đây là hai vấn đề cần được giải quyết song song. Vannevar
Bush, giám đốc của Ủy ban Nghiên cứu và phát triển khoa học Mỹ, người
chịu trách nhiệm lớn nhất về việc tạo ra “tổ hợp quân sự - công nghiệp” sau
thế chiến thứ II, đã đón đầu những suy nghĩ của Barry Commoner về vũ khí
quân sự và tiến trình dân chủ. Năm 1949, khi mối lo sợ về bom hạt nhân của
Liên Xô ngày càng rõ ràng hơn, Bush vẫn cho rằng nguy cơ hủy diệt của
hành tinh trong chiến tranh vẫn còn “xa tít tắp”. Liều thuốc giải chính là sự
cởi mở, trách nhiệm và sự tham gia của mọi người dân nhằm loại bỏ sự độc
tài ra khỏi các nền dân chủ.

Tiếp đến là Rachel Carson. Tác phẩm nổi tiếng Mùa xuân im lặng (1962)

của bà đã thấp thoáng cảnh báo về những tranh cãi xung quanh thuốc diệt
cỏ, và nếu bà còn sống thì có thể đã có một tác phẩm thứ hai. Nhiều người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.