CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1005

chắc chắn, đến cả cách xử trí cuối cùng hắn cũng đã có sẵn. Cái vé tàu
làm cho tình hình thay đổi hẳn. Thậm chí Liôvka không cười nữa, đôi
môi dày của hắn bĩu lại, run run:

- Trong khi đi trinh sát cho bộ tham mưu của Đênikin, mà lại xuống

Gulai Pôlê, là có ý đồ gì?

- Tôi không làm trinh sát. Tôi đã ra khỏi quân đội từ hai tháng nay.

Tôi không còn là quân nhân nữa. Tôi đã xé thẻ quân nhân. Tôi đến đây
với tư cách một người tự do...

Hai con mắt đen của Liôvka không rời Rôstsin một giây. Trước cái

nhìn chẳng có chút gì là khôn ngoan và nhân tính ấy, Rôstsin cố vận
dụng hết tinh lực để trấn áp nỗi xúc động, trả lời thật thận trọng, và
chàng đã toan kể lại (một cách đơn giản, dễ hiểu) những nguyên nhân
đã khiến chàng đào ngũ.

Nhưng Liôvka đã ngắt lời chàng ngay, hắn nói khe khẽ:

- Nếu mày còn nói dối tao, thì thằng khốn nạn kia, tao sẽ cho mày

biết tay. mày sẽ nếm những cực hình chưa từng thấy.

Bằng một động tác cực kỳ nhanh nhẹn mà chỉ có phường kẻ cắp mới

có được, hắn giật cái ảnh của Katya trong tay Rôstsin. Cười tủm tỉm ra
chiều biết thưởng thức nhan sắc phụ nữ, hắn ngắm chiếc ảnh rồi búng
móng tay vào đấy một cái:

- Con chó cái này là thế nào?

- Đó là vợ tôi... Tôi đến đây là vì người ấy... Trả tấm ảnh cho tôi...

- Người ta sẽ đặt nó lên cái xác vấy máu của mày. - Liôvka lấy bàn

tay mập mạp, bóng nhẫy úp lên tấm ảnh. - Nào bây giờ hãy cung cấp tài
liệu trinh sát cho tao.

- Tao không nói với mày một câu nào nữa đâu! - Rôstsin quát lên.

- Mày sẽ nói. Với tao, đứa nào cũng phải hót hết. - Liôvka nhẹ nhàng

đứng dậy và vụt mạnh quả đấm vào mặt Rostsin, nhanh như con mèo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.