CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1043

ruồng bỏ rồi. Anh có hiểu hết chăng mấy tiếng "bị ruồng bỏ" khủng
khiếp ấy?

Sáng nay ở thao trường Anixya đã bị trung đội trưởng phạt, bắt phải

làm thêm một loạt thao tác ngoài chương trình, vì tội đã hoàn toàn
không chú ý gì đến buổi luyện tập; chính ủy phải can thiệp mới xin
miễn cho chị hình phạt ấy, chỉ đưa ra phê bình nghiêm khắc mà thôi.
Giờ đây chị ngồi khép nép bên cạnh Latughin, đôi mắt to màu xanh mơ
màng nhìn đi mãi tận đâu, đôi môi khi cười nụ, khi thì run rẩy, mấp
máy thì thầm.

- Hồi trước ở quê tôi có chị Xara, một cô gái có đôi mắt trong vắt, -

Latughin nói khẽ với chị - hồi ấy tôi mười bốn tuổi, Xara mười bảy.
Không biết có phải vì chị ấy có một dáng đi đặc biệt không, nhưng mỗi
khi chị ấy ra đồng trở về với mấy cô gái làng, vai khoác chiếc khăn
vuông, mình mặc chiếc áo cộc màu hoàng yến, vai vác cái cào, tôi cứ
có cảm giác như chị ấy sắp đến nép sát vào người mình... Họ đã bán gả
Xara cho một lão già khụ, Xara của tôi đã chết héo chết mòn đi! (Nghe
anh ta nói, má Anixya hơi ửng hồng, như thể có ai đang vuốt ve chị).
Chúng tôi đi tìm một cuộc sống chưa từng có, chưa từng được nếm thử
bao gì, Anixya ạ. Chúng tôi cứ nghĩ mãi đến mỗi một hình ảnh, một
người con gái mà dù trong giấc mơ cũng không thể nào gặp được...

- Trên đời làm gì có những người như thế!

- Chị thì biết gì? Ở Thái bình dương, trên các đảo san hô có những

người như thế đấy.

Anxya nhìn khuôn mặt bò mộng của anh ta, với hai con mắt cách xa

nhau, và trong người chị lại có một cái gì rung lên, và một niềm thương
mến dạt dào truyền khắp người chị. Nhưng bây giờ đó không phải là
một cảm giác đê mê nhẫn nhục của đàn bà xưa kia nữa, - không, bây
giờ thì cái chẳng còn được nữa đâu, xin đủ cái thời ấy! - bây giờ chị
thấy vui hẳn lên. Chị cười:

- Thế anh đã sang đấy chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.