CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1073

này, đại đoàn trưởng Buđionny. Tôi ra lệnh cho đồng chí: để lại một đại
đội bảo vệ đoàn xe tải và thương binh, những lực lượng còn lại và pháo
binh thì lập tức cho tiến công vào làng cô-dắc chiếm lĩnh làng này và
quét sạch bọn cô-dắc trắng.

- Xin tuân lệnh.

- Gượm tí đã đồng chí... Ông nhảy xuống ngựa, luồn bàn tay dưới

dây ràng hàm thiếc, lấy mấy ngón tay đánh vào mồm con ngựa đang cố
đớp lấy ống tay áo ông, và chìa tay ra cho Ivan Ilyits bắt:

- Thương vong có nhiều không?

- Báo cáo không.

- Tốt lắm. Thế nào, vừa rồi nếu không có chúng tôi, các đồng chí có

tự lực cố thủ được không.

- Được chứ ạ, đạn còn đủ.

- Tốt lắm. Đồng chí đi đi.

- Những cơn đau ở bụng đã qua hẳn rồi, Anixya Kônxtantinôvna ạ.

Thậm chí tôi không cảm thấy bụng tôi ở chỗ nào nữa... Cơ thể con
người thiết bị chẳng hợp lý chút nào: bộ máy trọng yếu nhất mà chẳng
có gì bảo vệ cả... Lưỡi gươm vào không sâu quá dăm phân mà đã phá
hoại đến nước này... Phá hoại nặng quá... Xin chị tí nước...

Anixya ngồi cạnh Saryghin, mệt mỏi, trầm lặng. Quân y xá bây giờ

đặt trong làng cô-dắc, trong một ngôi nhà gạch hai tầng. Trong y xá chỉ
còn lại những người bị thương nhẹ và những người không thể chở đi xa
được, còn lại đều đã đưa về Txaritxyn từ mấy hôm trước. Saryghin
đang hấp hối. Anh không muốn chết chút nào, anh tiếc đời đến nỗi
Anixya khổ tâm vô cùng. Chị không còn an ủi anh nữa - chị chỉ ngồi
bên giường lắng nghe anh nói.

Anixya đứng dậy để lấy ca múc nước trong xô cho anh uống. Mặt

anh bừng bừng như lửa. Đôi mắt xanh và to như mắt trẻ con nhìn theo
Anixya không chớp. Chị mặc một chiếc áo choàng trắng của phụ nữ, bộ
tóc vàng mà anh thường trông thấy trong giấc mơ được tết lại thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.