CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1081

Vào khoảng mười giờ có một chiếc hơi đỗ xịch trước cổng. Quan

tổng tư lệnh đặt bài xuống, đôi mắt lo âu sáng quắc lên. Tướng
Rômanôvxki, cao lớn, hồng hào, kiêu căng, bước vào phòng, mình mặc
áo khoác sĩ quan, hai sợi dây thắt mũ chụp buộc chéo lên ngực. Ông ta
bỏ mũ lưỡi trai, cộp gót giày đeo cựa đánh xoảng một tiếng rất gọn, cúi
đầu chào mọi người.

- Antôn Ivanovits, tôi đến tìm ngài.

- Thế đã xong chưa?

- Thưa ngài, xong rồi ạ.

Đênikin hối hả đứng dậy.

- Tôi sẽ quay lại, các vị ạ, xin các vị thứ lỗi cho: hoàn cảnh nó như

vậy.

Và khi đã ra đến phòng lót, mãi không xỏ được tay vào ống áo, ngài

lại nói:

- Công tước ạ, công tước ở lại mà chơi một ván robber đi... Vậy tôi

chưa cáo từ đâu nhé, Êkatêrina Alekxêyevna ạ...

Khách và chủ lại ngồi vào bàn, nhưng chẳng ai muốn đánh bài nữa.

Bà Êkatêrina Alekxêyevna buông một tiếng thở dài dè dặt. Vaxili
Vaxiliêvits cau đôi mày rậm rạp, lấy phấn vẽ lên tấm nỉ xanh những cái
giá treo cổ nho nhỏ và những con quỷ tí hon. Công tước ngồi xuống
cạnh tiểu thư Êkatêrina Alekxêyevna trên chiếc đi văng con. Nàng tươi
hẳn lên và buông mớ len đan xuống. Đùi rung lia lịa, chàng bắt đầu kể
rằng ở đây chàng đã tìm được một bà thầy bói phi thường và đang có ý
định đưa bà ta đến nhà Antôn Ivanôvits.

- Bà ta xin một sợi tóc của khổ chủ cho lên ngọn nến đốt đi, rồi

miệng bà ta sùi bọt mép ra...

- Bà bói cho công tước thế nào?

- Bà ta nói là tôi sẽ rong ruổi đường trường trên mình ngựa, tiểu thư

có tưởng tượng được không: tôi sẽ bị thương ba lần, và mọi sự sẽ kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.