CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1104

Rôstsin, Tsugai và Liôvka (qua một đêm tên này đã phờ phạc hẳn đi)

xuống ga cuối cùng trước khi đến cầu. Làn sương mù từ sông Đniepr
bốc lên che kín thành phố Êkatêrinôxlav ở bên kia. Cả ba đều lặng
thinh, người co ro vì lạnh và ẩm. Cuối cùng đoàn tàu thúc tăm-pông va
chan chát vào nhau và bò qua cầu. Bấy giờ trên sân ga lát ván hiện ra
một người đàn bà đầu và vai trùm kín trong một tấm khăn len, chỉ trông
thấy đôi mắt tinh nhanh. Người ấy đi qua trước mặt ba người vừa
xuống ga, rồi đi ngược trở lại, qua mặt họ lần nữa. Đến lần thứ ba (mỗi
lần đi một chậm hơn) Tsugai nói, không phải với người đàn bà ấy, mà
nói trống không:

- Có chỗ nào uống được tí trà nhỉ!

Người đàn bà lập tức đứng lại, nói:

- Tôi có thể dẫn các ông đi, nhưng chỗ chúng tôi không có đường.

- Đường thì chúng tôi đã có sẵn.

Bấy giờ người đàn bà banh hai riềm khăn ra, để lộ một khuôn mặt trẻ

măng, xinh xắn và dễ thương lạ lùng, với đôi má phinh phính lúm đồng
tiền, cái miệng nhỏ có đôi môi mọng.

- Các đồng chí ở đâu đến?

- Thì ở đấy đến chứ ở đâu, thôi đừng hỏi nữa, bí mật! Dẫn đi! -

Liôvka đáp, giọng cáu kỉnh.

Người con gái ngạc nhiên giương cao đôi mày, nhưng Tsugai bảo cô

rằng họ "chính là những người cô ra đón". Cô rời sân ga nhảy xuống và
dắt họ đi theo các đường tàu, dọc mấy dãy toa hỏng nát. Khi thì trèo
qua những đầu toa có máy hãm, khi thì chui dưới gầm toa, họ đến một
toa chở hàng. Suốt dọc đường đi họ chẳng gặp lấy một bóng người nào.
Người con gái gõ vào cửa toa.

- Tôi đây, Maruxya đây mà. Họ đã đến.

Cánh cửa toa thận trọng dịch sang một bên, và một khuôn mặt gầy

gò, xanh xao, khắc khổ có đôi mắt đen như than huyền ló ra nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.