CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1111

ngắn. Maruxya nhường nó cho Rôstsin, còn cô thì trải tấm thảm dạ thô
nằm giữa sân.

Ngoài phòng lót có tiếng mở cửa, rồi cánh cửa vào gian bếp cũng

thận trọng mở đánh két một tiếng khe khẽ. Maruxya bước vào nhà, má
đỏ ửng lên vì lạnh. Cô cởi khăn trùm, nói:

- May quá, anh còn thức đợi em về đấy à? Anh có biết tin gì không?

Ba ngày nữa Makhnô sẽ đến đây. Mai là anh đã phải trình bày kế hoạch
rồi. Đêm hôm nay đẹp quá! Xung quanh yên tĩnh lạ lùng, trời thì đầy
những sao là sao!... Maruxya mãi mê với những công việc quan trọng,
với những ấn tượng muôn màu muôn vẻ của ngày vừa qua, và tính tình
chất phác hồn nhiên đến nỗi sau khi đã trải tấm thảm ra giữa sân, cô cứ
cởi áo quần ngay trước mặt Vađim Pêtrôvits. Váy, áo cánh, bít tất, cởi
đến đâu cô đều vứt bừa mỗi thứ một nơi. Cô ngồi một lát trên thảm, hai
tay bó gối, nói: "Ôi, mệt thật!" rồi ấn quả đấm xuống gối và nằm xuống
kéo tấm chăn bông trùm kín đầu. Nhưng chỉ một giây sau mặt cô lại ló
ra ngoài, với cái mũi ngắn xinh xinh, với đôi má lúm đồng tiền đỏ thắm
tưởng không có gì làm phai nhạt được. Cô bỏ hai cánh tay trần ra ngoài
chăn.

- Nóng quá! Anh ơi, anh ngủ rồi à?

- Chưa, Maruxya ạ, chưa.

-Trước kia anh là sĩ quan bạch vệ thật đấy à?

- Thật đấy, Maruxya ạ.

- Đấy, hôm nay em tranh luận mãi... Có mấy đồng chí không chịu tin

anh. Anh ạ, trong bọn chúng em có mấy tay lính lầm lì mà đa nghi
lắm... mẹ đẻ họ cũng nghi đấy... Mà làm sao lại có thể không tin ở một
người nào đấy một khi mình tự nhiên thấy tên họ? Thà mình nhầm còn
hơn là bạ ai cũng cứ nghĩ người ta là đồ rắn rết. Các đồng chí sẽ làm
cách mạng với ai - em nói thế - nếu xung quanh chỉ toàn là rắn rết?
Chúng ta đang làm cách mạng thế giới kia mà?... Cách mạng là một sức
mạnh đặc biệt - em nói thế... Anh có hiểu không? Ấy, nếu không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.