CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1142

nào cười. Trong công chúng có tiếng reo: "Đáng đời lắm...!" Và mọi
người vỗ tay, vì ai cũng muốn giáng cho tên khốn nạn kia một cái tát
tầy đình như vậy.

Rồi nàng giật những vòng những chuỗi trên cổ ném xuống đất giẫm

nát ra.

- "Các người hãy cứ đeo vàng bạc khắp người đi, hỡi những kẻ giàu

sang phú quý! Hãy cứ ăn uống no say trên những bàn tiệc linh đình.
Hãy cứ duỗi dài chân tay trên chăn đệm dâm ô! Karl Karl! Em yêu
anh..."

Xerghêy Xerghêyêvits vừa khép màn vừa nói với một nụ cười ngụ

nhiều ý nghĩa: "Nghỉ giải lao..." Trong hậu trường Anixya đến nép vào
Đasa, úp mặt vào ngực nàng, người run cầm cập:

- Chị đừng khen, đừng, Đarya Đmitrievna nhé...

Sau đó, vở kịch như cứ tự nó tiếp diễn. Ở màn một, các diễn viên

toát mồ hôi hột, nhưng bây giờ những bắp thịt căng thẳng của họ đã
duỗi ra, giọng nói ban đầu như bị nghẽn lại nay đã tự nhiên hẳn đi, và
họ cũng chẳng hề nao núng nếu qua cái giọng nhắc vở thều thào của
Xerghêy Xerghêyêvits có những chỗ họ chẳng nghe ra cái gì hết: họ cứ
cương bừa đi, so với Siller thì hơi quá quắt, nhưng dù sao cũng dễ hiểu
hơn.

Công chúng rất hài lòng với buổi diễn. Têlêghin ngồi cạnh chính ủy

ở hàng đầu đã mấy lần rơm rớm nước mắt: Ivan Gora, vốn có bổn phận
giữ một thái độ dè dặt, luôn thở phì phò rất to, như thể trong một cuộc
hành quân thắng lợi. Nhưng hài lòng nhất là các nghệ sĩ: họ không
muốn cởi bỏ trang phục, không muốn chùi sạch hóa trang, họ cao hứng
đến nỗi sẵn sàng diễn lại lần nữa, tuy khắp làng cô-dắc gà đã gáy sáng.

Buổi hội đã kết thúc. Tiếng hát và tiếng phong cầm đã im ắng, đây

đó chỉ còn tiếng cổng mở ra đóng vào lạch cạch. Gà cũng đã ngừng
tiếng gáy. Làng mạc đã ngủ yên. Anixya thong thả bước trên đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.