CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1194

- Đuổi cho kịp đi, - họ hò hét - các ông giết chết thằng Alekxêy đi

cho chúng tôi. Quân hắn ít lắm, đạn thì hết nhẵn rồi. Hắn chưa đi đâu
xa, chúng tôi biết thừa cái lũ khốn kiếp ấy đi đâu rồi... Tay không các
ông cũng bắt được chúng nó.

- Nhưng thế nào đây, đồng bào có cấp ngựa mới cho chúng tôi không

nào? - Tsugai hỏi.

- Cấp chứ... Phen này thì phải cấp chứ.

- Bao nhiêu con?

- Gì chứ dăm chục thì có ngay... Ngựa của các ông cứ để lại đây,

xong đâu đấy ta sẽ đổi lại... Quả tình hắn không để cho chúng tôi sống
nữa đâu. Trong khi họ chạy đi bắt ngựa và chuyển yên cương, Rôstsin
rụt rè bước lại gần mấy người đàn bà. Thấy người kia như muốn hỏi
điều gì, họ nhích gần lại.

- Tôi có biết Kraxilnikôv hồi chiến tranh với Đức, - chàng nói. - Em

trai hắn thì hình như chưa có... Thế bây giờ thì thế nào, hắn đã có gia
đình chưa? Mấy người đàn bà, chưa hiểu chàng muốn đi đến đâu, sốt
sắng trả lời nhao nhao:

- Có rồi, có rồi...

- Có đâu mà có! Có phải vợ hắn đâu mà...

- Ờ thì hắn cứ ở với người ta như thế cũng chẳng khác gì vợ chồng...

- Cũng chẳng phải thế đâu. Đồng chí bộ đội ạ, để tôi kể cho mà

nghe... Hắn đánh bạc với Makhnô mới vớ được cô ta, hắn mới đem về
đây, định cưới làm vợ... Dĩ nhiên cô ta mới bảo hắn là có muốn lấy ai
thì cứ lấy, chứ cô ta thì không quen sống như con nhà mu-gích... Cô ta
là người quý phái, trẻ mà đẹp lắm... Nhà Alekxêy thì mùa xuân năm
ngoái quân Đức đốt sạch... Vừa rồi hắn mới bắt đầu xây lại... Thế rồi
xảy ra cái vụ ông Yakôv...

Người đàn bà thứ ba, còn thông thạo hơn nữa, chen đến gần Rôstsin:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.