CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1195

- Đồng chí chỉ huy ạ, hắn đánh cô ấy dữ lắm, nhưng rồi cũng không

đánh chết được cô ta, cái thằng quỷ dữ ấy... Kể từ tháng ba cô ấy làm
cô giáo làng chúng tôi...

-Ra thế, ra thế, - Vađim Pêtrôvits vừa lẩm bẩm vừa ho húng hắng -

thế bây giờ cô ta có còn ở đây không? Mấy người đàn bà đưa mắt nhìn
nhau. Lúc bấy giờ một người thứ tư nữa mới vừa đến, nói:

- Hắn bỏ cô ta lên xe giàn, lấp rạ lên, chở đi rồi, sống chết chẳng biết

ra sao... Một thằng bé con đang giương đôi mắt si mê nhìn Rôstsin,
nhìn thanh gươm đốc đồng, đôi ủng phủ bụi đường có đính cựa, cái
đồng hồ to đeo ở cổ tay, khẩu súng lục có buộc sợ dây tết, mặt ngửa
hẳn lên để nhìn mặt chàng, cất giọng ồm ồm nói:

- Chú ơi, các cô ấy nói bậy đấy. Các cô ấy chả biết gì về cô Katya

đâu. Cháu mới biết cơ, cháu biết hết.

Một đứa con gái đứng sau lưng thằng bé, gầy gò, xấu xí, môi sưng

vều lên, nói:

- Chú ơi, chứ cứ tin thằng này, nói biết hết đấy.

- Nào, thế cháu biết những gì nào?

- Cô Matriôna cô ấy đưa cô Katya ra ga rồi. Cô Katya không muốn

đi, cô ấy khóc dữ lắm, nhưng cô Matriôna cũng khóc dữ lắm... Rồi cô
Katya bảo cháu: "Cô sẽ về, cháu nói với các bạn như thế nhé..."
Alekxêy đi nhiều xe tatsanka vào làng, nhưng cô Matriôna mấy cô
Katya đã đi xa ra đến đằng kia rồi! lên đến ngọn dốc, hai cô ấy bỏ cháu
xuống đất rồi đánh xe đi thẳng...

- Lên yên!... - Tsugai quát.

Vađim Pêtrôvits không kịp nghe cho hết. Đội kỵ binh đi ngựa mới,

kéo theo nhiều xe tatsanka chở đại liên, phóng ra khỏi làng. Phi bên
cạnh Tsugai và Rôstsin, hai khuỷu tay khuỳnh ra, là một người mu-gích
thấp bé, tóc râu đen nhánh, suốt ngày vừa qua đã phải nấp dưới giếng,
nước và bùn lên đến rốn. Mình mặc chiếc áo rách bươm, chân không
giầy dép, râu ria bờm xờm, anh cứ thế nhảy lên con ngựa chưa đóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.