CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1204

nhòe nhoẹt: mái tóc và bộ râu vàng khè, cái quần vải thô và cái áo sơ-
mi đã lâu không giặt dính bết vào hai cái xương bả vai gù gù.

Mẹ ông ta, một bà già yếu ớt mặc đồ đen, ngồi ngay cạnh đấy trên

một chiếc ghế tựa, khẽ gõ gõ đầu gậy lên một tấm thảm. Người em gái
của ông ta, bị bệnh bại liệt, có cái trán dồ và cái mặt choắt, khoan khoái
nằm dài trên cái ghế bành có bánh xe, dưới bóng cây xiêm gai. Đến lũ
chim sẻ cũng phải há mỏ ra vì nóng.

- Hình như hết rồi đấy mẹ ạ, -Xtêpan Alekxêyêvits nói. - con kiệt sức

rồi! Lạy Chúa, giá có cốc bia lạnh thì muốn gì con cũng cứ đổi!

- Xtêbuska ạ, nhà chẳng còn giọt nước nào, con phải cầm cái xô đi

múc một ít.

- Thế hả mẹ! Thôi có được không? Ồ! Thật đến khổ! Xtêpan

Alekxêyêvits vò đầu bứt tai: đi lấy nước nghĩa là phải ra bờ sông Volga
hãy còn đầy những đống tro và những xác chết cháy thui trong mấy
ngôi nhà bát giác bán nước chanh và nước kvax, lội xuống sông đến tận
chỗ nước sâu ngang ngực, vì ở đấy nước mới sạch hơn trong bờ một
chút, múc đầy một xô nặng rồi ì ạch xách xô leo lên dốc, cát ngập đến
mắt cá, dưới ánh nắng như thiêu...

- Không thuê ai được hay sao, con sẵn sàng thuê mười rúp một xô.

Con thiết tưởng sức khỏe của một người yếu tim như con đắt hơn thế
chứ...

- Tùy con đấy...

- Vâng, nhưng mẹ cứ thích cho con phải è cổ ra mà xách nước cơ!

Bà mẹ không đáp, vẫn tiếp tục gõ gõ đầu gậy lên tấm thảm. Xtêpan
Alekxêyêvits thở nặng nhọc, nhìn cái mặt béo phị, mồ hôi nhễ nhại của
bà già.

- Xô đâu? - ông ta hỏi khẽ. - Xô của các người đâu? - ông ta ré lên,

giọng khó chịu đến nỗi cô em bại liệt nằm dưới bóng xiêm gai phải van
lơn:

- Không nên thế, anh Xtêpan... ạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.