CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1211

tướng tay đã lại cứu tôi. Hễ gặp trên bến tàu một chị nhà quê nào xách
cái bị là tôi bám riết lấy tán chuyện, vừa tán vừa tìm những chỗ yếu của
chị ta. Và bao giờ cũng tìm được: kinh nghiệm sống là một nhân tố tối
quan trọng. Tôi chuyển câu chuyện sang Ma vương phản Cơ đốc - hiện
nay ở dọc sông Volga người ta nói về cái anh Ma vương này rất nhiều,
nhất là ở mạn trên Kazan. Muốn làm cho một chị nhà quê khờ khạo
phát sợ lên, có cần gì nhiều đâu? Chỉ cần chị ta tin, thế là một nửa nội
dung của cái bị kia đã là của tôi rồi...

Mới hôm qua, ngày chủ nhật, sáng sớm tôi xếp dọn quần áo cho

Đarya Đmitrievna. Ở Koxtrôma có lẽ tôi là người duy nhất có được một
cuộn chỉ lớn - một sự kiện khá quan trọng; thậm chí người ta còn kéo
đến chúng tôi như đi hành hương để xin sợi chỉ đính cái khuy hay vá
cái áo... Không chút ngượng ngùng, tôi bắt họ đem các thức ăn đến rồi
tôi mới đổi cho. Tôi ngồi trên thềm chăng cái áo bành-tô của Đarya
Đmitrievna ra: chắc đồng chí còn nhớ, bên trong áo lót bằng nỉ Tô-
cách-lan kẻ ca-rô. Tôi nghĩ bụng, nếu tháo lần nỉ lót này ra có thể may
được một cái váy đẹp tuyệt trần đấy! Cái váy cũ của Đarya Đmitrievna
thì đã thủng lổ chổ như cái sàng rồi... Sẽ lót lại cáo áo bằng một thứ vải
xấu hơn. Ý nghĩ ấy cứ ám ảnh tôi, hỏi Anixya Kônxtantinôvna thì cô ấy
cũng khen phải. Tôi bèn bắt tay vào tháo lần nỉ lót; thế là rơi ra một mớ
kim cương loại quý, ba mươi bốn viên cả thảy... Thật là một giấc chiêm
bao giữa ban ngày! Ngay hôm ấy tôi đưa mấy viên kim cương cho
Đarya Đmitrievna xem. Thế là cô ấy chợt nhớ ra! Trong mắt cô ấy lộ vẻ
hoảng sợ và van lơn, môi lắp bắp muốn nói điều gì... Nhưng từ khi lâm
bệnh cô ấy cấm khẩu... Tôi ghé sát tai vào đôi môi nhợt nhạt của cô ấy,
thế là cô ấy lắp bắp nói ra được hai tiếng - những tiếng nói đầu tiên kể
từ khi lâm bệnh: "Vứt đi! Vứt đi!..."

Ivan Ilyits ạ, không có ý kiến của đồng chí, tôi không dám làm gì

hết. Tôi không biết vì đâu Đarya Đmitrievna có được chỗ kim cương ấy
và tại sao cô ấy lại ghê tởm nó đến như vậy. Tôi không biết nên xử trí
ra sao: giữ ở nhà thì sợ lắm, mà vứt đi thì tôi cho là không hợp lý. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.