CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1213

- Ôi, xin lỗi, cậu có thư đây này. Ivan Ilyits nãy giờ ngồi ủ rũ, mệt

mỏi ngủ gà ngủ gật, bỗng ngẩng phắt lên.

- Chà! Thế mà cậu lại quên! Thư đâu? Xapôjkôv lục lọi hồi lâu trong

túi dết. Họ cho ngựa dừng lại, quẹt diêm. Mấy que diêm kêu xì xì rồi
rụng đầu ngay. Têlêghin cầm lấy bức thư - đó là thư của Kuzma
Kuzmits -trăn đi trở lại trên mấy ngón tay.

- Dày ghê, viết gì mà lắm thế không biết, -Xapôjkôv nói thì thầm.

- Thế thì sao? - Têlêghin cũng thì thầm hỏi lại. Điềm xấu à?

Chàng nhảy xuống xe và đi ra ven rừng vội vã bẻ mấy cành khô,

quẹt diêm nhóm lửa, thổi phù phù vào dúm củi.

- Lấy một bó rạ mà đốt thì bén ngay thôi. Xapôjkôv ôm một bó rạ lúa

mì chạy lại rồi bỏ đi. Rạ cháy bùng lên ngay. Têlêghin ngồi xổm xuống
đọc thư. Xapôjkôv thấy chàng đọc hết bức thư, giụi mắt rồi đọc lại từ
đầu. Như thế nghĩa là cơ sự đã rõ ràng. Xerghêy Xerghêyêvits khịt mũi,
leo lên xe và châm thuốc hút. Ông lão đánh xe, đang nóng lòng muốn
về nhà, nói:

- Không khéo nhỡ tàu mất, từ đây trở đi đường toàn cát, lại còn phải

dò chỗ lội qua sông nữa... Sẽ mất khối thì giờ.

Xapôjkôv tránh nhìn Têlêghin khi chàng trở về xe, leo lên làm cho

xe nghiêng hẳn về một bên và buông mình xuống lớp rạ. Mấy con ngựa
chạy nước kiệu. Trên đầu Xapôjkôv, cách ba triệu năm ánh sáng, dải
Ngân hà chạy dài thành một đường mờ mờ có những chỗ chẻ đôi ra.
Cái bánh sau không thẳng trục cứ đảo ngoằn ngoèo, kêu cót két. Nhưng
ông lão đánh xe không để ý đến: có gãy thì gãy bố mày đi, chẳng còn
biết làm thế nào được...

Têlêghin nói, giọng như nghẹn ngào:

- Cô ấy có một sức mạnh tinh thần kỳ lạ. Không một lúc nào không

đấu tranh để tự đổi mới, làm cho mình trong sạch hơn, hoàn thiện hơn...
Tôi thật khâm phục...

- Nhưng vẫn còn sống đấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.