CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1222

- Nói dối! Vừa mới nghĩ ra đấy mà. -Đoạn anh nói thêm, giọng đã

dịu hơn, tuy vừa nói vừa

giơ ngón tay bẻ gập lên dọa Têlêghin: - Biết hối hận chưa đủ đâu,

đồng chí ạ, chỉ thế thôi thì chẳng tiến xa được đâu. Tuy nhiên, dù chỉ
thế thôi cũng xin cảm ơn đồng chí.

Têlêghin vỗ lưng Latughin cười lớn:

- Chà cái cậu này nóng gớm! Cậu lại bất công nữa...

- Nói chuyện công bằng với tôi làm gì. Tôi chẳng có ý muốn lừa ai

cả. Sở dĩ có thể tha thứ cho anh cũng chỉ vì anh chất phác thật thà. Các
cô yêu anh cũng vì thế đấy. Thôi được rồi, đừng giận nhé, lên xe đi. -
Rồi bỗng nắm chặt lấy khuỷu tay Têlêghin, anh nói tiếp: - Anh có biết
người ta đón lấy mũi dao chết thay cho bạn như thế nào không? Chưa
lần nào phải thế à? - Đôi mắt sáng, cách xa nhau của Latughin ánh lên
lạnh lùng đưa qua đưa lại nhìn vào mặt, vào hai mắt Têlêghin. -Vừa rồi
anh nói dối phải không? Đúng không nào?

Ivan Ilyits cau mày gật đầu:

- Ừ, vừa rồi tôi nói dối. Còn các cậu nhắc nhở tôi như thế là rất đúng,

rất tốt. Các cậu đã dạy cho tôi biết cách ăn ở hơn...

- Bây giờ anh nói nghe được rồi đấy...

- Thôi buông anh ấy ra, sao cậu cứ bám riết lấy thế... Lại dở cái

giọng "chúa tể thiên nhiên" ra đấy chắc, - Gaghin nói ồm ồm.

Không nói gì thêm, Têlêghin bắt tay từ biệt họ, ngồi lên xe, và dọc

đường vẫn còn lắc đầu cười khe khẽ một mình mãi.

Từ đây lên bộ tham mưu đại đoàn độc lập, nếu đi máy bay thì mất

một tiếng đồng hồ, đi ngựa thì phải hơn hai mươi bốn tiếng. Ivan Ilyits
ngồi xe lửa mất bốn ngày bốn đêm, luôn luôn phải chuyển tàu và ngồi
đợi đến mụ cả người ở những nhà ga bẩn thỉu, xơ xác. Cái toa tiếp
khách đặc biệt mà người ta đã hứa chắc là sẽ dành riêng cho chàng dĩ
nhiên là không làm gì có, cho nên đoạn đường cuối cùng chàng phải
leo lên một toa hàng chở vôi hết một nửa: chẳng biết chở cho ai và để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.