CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1243

sách. Một tay cán bộ ở ban tiếp tế dân sự, người rữa ra, mặt rỗ hoa,
mồm méo xệch, đến nói:

"Tôi rất muốn làm quen với ông bác nhà cô".

"Ông bác nào?"

"Cái ông ở với cô ấy mà, tôi cần đến gặp ông ta để ông ta khuyên

nhủ..."

"Ông ấy có khuyên bảo gì ai đâu!"

"Tôi lại nghe nói ngược lại, đó là nhiều người đến gặp ông ta và đã

được yên lòng".

"Đồng chí ạ, tôi không có thì giờ nghe những chuyện vớ vẩn ấy đâu;

đồng chí không thấy tôi đang bận đây à?"

Thế là hắn ghé sát tai tôi nói, bắn cả nước bọt vào mặt tôi:

"Thế cô chưa nghe nói chuyện thằng bé mới đẻ đã biết nói à?"...

"Thôi ông cút về nhà ma đi cho rảnh..."

"Muốn về nhà ma thì chẳng phải đi xa đâu: đã từ lâu ta ở với ma rồi.

- Nhưng thằng bé ấy có phải là Ma-vương phản cơ đốc nhỉ?" Hắn nói
thế đấy.

- Thật rất khó chịu, rất khó chịu, - Đasa nói.

- Phải, đây là một nơi khỉ ho cò gáy... -Kuzma Kuzmits rót thêm cho

mình một cốc nước sôi nữa. - Hoang vắng đến nỗi tai cứ ong ong lên.
Nhưng dù sao con người Nga cũng rất ham hiểu biết, mà lại nhạy cảm
nữa. Họ có một cái đầu rất quý. Giá họ có được trí thức và có được một
con đường đúng đắn để ra khỏi cái mê hồn trận này! Đã lâu tôi cứ
muốn bàn với hai cô một điều, nhưng mãi không dám nói, hai cô bạn
thân mến, hai cô bạn vô giá của tôi ạ: tôi muốn bàn với hai cô là ta về
quách Moxkva.

- Về Moxkva? - Anixya hỏi lại, đôi mắt xanh mở to.

- Về với ánh sáng, với các tư tưởng cao cả, về sống cho gần những

sự nghiệp lớn. Tôi xin lấy danh dự mà hứa rằng tôi sẽ bỏ những thói hư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.