CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1247

- Ồ, cậu là cái quái gì, vấn đề bây giờ đâu có phải là cậu? - Rôstsin

quát vào mặt chàng, mấy thớ thịt trên má rung rung. -Bây giờ cậu đưa
đội kỵ binh đi đâu? Về phía đông hay về phía tây? Cậu dự tính thế nào
đây? Nhiệm vụ trước mắt là gì? Nghĩ đi!

- Đưa bản đồ đây...

Têlêghin giận dữ cầm lấy tấm bản đồ trong tay Rôstsin, rồi vừa xem

vừa lẩm bẩm chửi những câu rất tục nhắm vào bản thân chàng. Những
tên thành phố, tên sông, tên làng cứ nhảy múa trước mắt chàng. Cuối
cùng chàng cũng trấn tĩnh được. Sau khi bàn bạc, ba người quyết định
đi về phía đông tìm gặp các đơn vị của Quân đoàn thứ Tám.

Từ đấy cho đến tối họ cho ngựa chạy nước kiệu, trừ những nơi

không thể đi nhanh được, Đến khi trời đã tối mịt không còn trông thấy
tai ngựa trước mặt nữa, họ phái một đội trinh sát đi tìm thôn
Rôjđextvenxkôiê, chắc hẳn chỉ quanh quẩn đâu đây thôi, nhưng tối quá
không trông thấy gì. Họ dừng lại, và vẫn ngồi trên lưng ngựa, họ chờ
đợi hồi lâu. Vađim Pêtrôvits cho ngựa nhích lại gần ngựa Têlêghin,
chạm đầu gối vào đầu gối chàng.

- Sao? - Rôstsin hỏi, - có lẽ dù sao cậu cũng nên nói rõ đi chứ?... Nói

chuyện với cậu một chút có được không?

- Được.

- Vừa rồi cậu bày ra cái màn kịch ấy để làm gì?

- Kịch nào thế Vađim?

- Với khẩu súng không có đạn ấy mà...

- Anh điên rồi à!... - Ivan Ilyits chồm hẳn người về phía Rôstsin,

nhưng chẳng nhìn thấy gì ngoài một mảng mờ mờ với hai cái hốc mắt
đen ngòm. - Vađim, thế ra không phải anh lấy đạn ra à?

- Không phải tôi lấy đạn ở súng của cậu ra... Tôi bắt đầu nghĩ là cậu

khôn hơn người ta vẫn tưởng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.