CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1249

tháo chửi rủa, tuy chỉ nghe những câu chửi họ cũng đã bắt đầu cảm
thấy rằng cả hai bên đều là quân ta, đều là hồng quân cả.

"Sao lại nắm lấy cương của người ta!..."

"Đơn vị nào?..."

"Hỏi cái mả mẹ mày ấy! Chúng tao là một đơn vị kỵ binh lớn".

"Đơn vị các anh đâu?"

"Đi theo chúng tao!"

Mãi một lúc sau hai đội trinh sát mới nguôi hẳn và điềm tĩnh cưỡi

ngựa đi về phía đại đội kỵ binh. Té ra thôn Rôjđextvenxkôiê rất gần
đây, chỉ cách một khóm rừng và một con ngòi. Khi nghe hỏi đơn vị nào
đang đóng trong thôn, một người trinh sát ở đội bên kia trả lời không
lấy gì làm lễ độ cho lắm:

- Đến nơi rồi sẽ biết.

Trong ngôi nhà bằng gỗ súc, Xêmiôn Mikhailôvits Buđionny và hai

sư đoàn trưởng của ông đang ngồi uống trà quanh các bàn có đặt một
cái ấm samovar lớn. Trông thấy Têlêghin, Rôstsin và Tsexnôkôv vào,
ông vui vẻ nói:

- À, quân tiếp viện đây rồi. Chào các anh. Ngồi xuống đây uống trà

với chúng tôi... Họ đến cạnh bàn bắt tay Buđionny đang ranh mãnh
nhìn anh đại đoàn trưởng lang thang và bộ tham mưu của anh ta (ông
đã biết rõ mọi việc), bắt tay sư đoàn trưởng sư đoàn Bốn, người thấp bé
nhưng có bộ ria khủng khiếp có thể vắt ra sau tai được, bắt tay sư đoàn
trưởng sư đoàn Sáu có bàn tay hộ pháp: trong khi bắt tay từng người,
ông bóp mạnh đến nỗi dù tay họ có là cái móng ngựa cũng phải oằn lại.
Gương mặt trẻ trung và hồng hào của ông thể hiện một tính điềm đạm
không gì lay chuyển nổi. Xêmiôn Mikhailôvits hỏi thăm xem họ đã bố
trí chu đáo chỗ nghỉ đêm cho đơn vị họ chưa, có khiếu nại hay yêu cầu
gì nữa không. Rôstsin đáp rằng họ đã phân phối chỗ nghỉ trong chừng
mực có thể, và không có điều gì khiếu nại cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.