CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1250

- Không à? Thế thì càng tốt, - Buđionny đáp: ông biết rất rõ rằng

trong làng này, nơi lữ đoàn kỵ binh của ông dừng chân đêm nay, dù chỉ
một con ruồi cũng không kiếm đâu ra một chỗ mà ngủ cho tử tế. - Kìa
sao các đồng chí cứ đứng thế, lấy cái ghế dài lại đây mà ngồi. Tôi vẫn
nhớ đồng chí lắm đấy Têlêghin ạ, từ cái hồi đồng chí đánh cho bọn cô-
dắc sông Đôn một trận tơi bời... Ê hề!... - Và rất hài lòng, Buđionny
nheo nheo đôi mắt nhìn mấy người ngồi quanh bàn. Sư doàn trưởng sư
đoàn Sáu điềm tĩnh gật đầu, xác nhận rằng quả nhiên dạo ấy bọn cô-dắc
sông Đôn đã bị đánh một trận tơi bời; sư đoàn trưởng sư đoàn Bốn
cũng gật đầu, gương mặt giống người Kalmưk vẫn giữ nguyên vẻ kiêu
hãnh, lạnh lùng. -Thế là lần này Mamantôv lại đánh các anh một trận
hơi đau đấy. Thế cùng đi với các anh là một đội cảnh vệ đại đoàn bộ
hay là một đơn vị chiến đấu?

- Một đơn vị chiến đấu, một đại đội kỵ binh có tăng cường, -

Têlêghin nói.

- Ngựa ra sao?

- Ngựa rất tốt, - Rôstsin đáp nhanh, - chân trước đều đóng móng cả.

- A! Lại đóng móng chân trước nữa cơ đấy!

- Buđionny ngạc nhiên. - Theo tôi, các đồng chí đi tìm Quân đoàn

Tám làm gì xa thế, có lẽ nó không còn ở chỗ cũ nữa đâu...

- Tôi phải trình báo cáo lên tư lệnh quân đoàn, - Têlêghin nói.

- Cứ trình báo cáo cho tôi... Thế nào, các đồng chí sư đoàn trưởng, ta

thu nạp đồng chí đại đoàn trưởng này với cả cái đại đội tăng cường của
đồng chí ấy chứ? Cả hai ông sư đoàn trưởng đều gật đầu tán thành.
Buđionny lấy trong cái hộp sắt tây con con ra một dúm thuốc lá và bắt
đầu cuốn hút.

- Các anh chẳng phải đi đâu xa, - ông nhắc lại - Cứ sát nhập vào lữ

đoàn chúng tôi. Vừa qua tôi với hai đồng chí sư đoàn trưởng đây cứ
ngồi nghĩ mãi, nghĩ xong thì quyết định: ngựa của chúng tôi phát phì
ra, chiến sĩ của chúng tôi ngồi không mãi đã phát chán. Vậy chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.