CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1258

- Tôi đã quát ra là cửa không đóng kia mà. Cô cần hỏi gì?

- Xin lỗi ông, tôi muốn hỏi bà Marya Kônđratyevna có còn ở đây

không?

- Đúng, ở đây, - người kia trả lời bằng cái giọng người ta vẫn dùng

để bình luận những công thức toán học. - Nhưng bà ấy chết rồi...

- Chết rồi ư? Từ bao giờ?

- Cũng chưa lâu lắm, tôi không nhớ rõ...

- Bây giờ tôi biết làm thế nào đây? -Katya bối rối thốt lên - căn nhà

của tôi hiện có ai ở không?

- Tôi không biết căn nhà ấy có phải của cô không, nhưng nó đã có

người ở...

Người kia đã toan đóng cửa lại, nhưng thấy người đàn bà xinh đẹp

kia rưng rưng nước mắt, hắn ngần ngừ.

-Thật rầy rà quá... - Katya nói. - Tôi từ nhà ga về thẳng đây, nhưng

bây giờ biết đi đâu? Đã hai năm nay tôi không về Moxkva, bây giờ về
nhà thì lại...

-Cô về nhà à? - người kia kinh ngạc hỏi lại về Moxkva à?...

- Vâng. Suốt thời gian qua tôi ở miền Nam, rồi ở Ukrain...

- Cô làm sao thế nhỉ? Người không được bình thường phải không?

- Có gì đâu... Sao ông lại hỏi thế? Chả nhẽ về nhà lại là một chuyện

lạ đến thế hay sao? Trên gương mặt gầy gò nhợt nhạt của người kia, đôi
môi mỏng nhếch chéo sang một bên, làm cho cái má hóp nhăn lại:

- Thế cô không biết là ở Moxkva người ta đang chết đói à?

- Tôi có nghe nói là tình hình thức ăn rất gay go. Nhưng tôi cần ít

lắm... Với lại tình hình đó cũng nhất thời thôi... Khi nào khó khăn, ở
nhà mình vẫn hơn.

- Thật ra cô là ai? Tôi là Rôstsina Êkatêrina, tôi làm giáo viên... Giấy

tờ đây. Katya dùng răng tháo cái nút thắt ở túi vải. Nàng lấy tờ giấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.