CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1260

sáng xanh xanh lọt qua khóm lá chiếu vào cửa sổ, soi lên những cuốn
vở học trò... Những đứa trẻ vui tươi, vô tư lự, thằng bé Ivan Gavrikôv
mà nàng yêu quý...

Tại sao lại không thể ở lại đấy mãi mãi?

Katya xuống giường để đi lấy ít nước nhúng cái bánh mì đem từ

Kiev về cho mềm bớt mà ăn. Ngay đến một cái cốc cũng không có để
mà bắt đầu sống! Katya tức tối gạt nước mắt đi sang phòng người có
cái mặt nhợt nhạt.

Nàng gõ cửa khe khẽ rồi nói, giọng nhỏ nhẻ:

- Xin lỗi ông, tôi cứ quấy rầy ông mãi... Hắn chậm rãi ra mở cửa, rồi

như thể băn khoăn điều gì, hắn nhìn Katya đăm đăm.

- Xin lỗi ông, ông có cái cốc nào không, tôi muốn uống tí nước.

- Tôi tên là Maxlôv, đồng chí Maxlôv, - hắn nói - Cô cần cái cốc như

thế nào?

- Cốc nào thừa ông cứ cho tôi mượn...

- Được. Hắn đi về phía cuối phòng, cửa vẫn để mở. Katya trông thấy

trên mấy cái giá bằng ván có để nhiều sách, trên cái bàn viết có một
cuốn sách mở và những bản thảo viết tay. Trong phòng còn có một cái
giường sắt tồi tàn, cũng ngổn ngang những sách. Sàn nhà đầy những
rác rưởi, giấy dán trên mấy khung cửa sổ đã ngả sang màu vàng.
Maxlôv trở ra, vẫn chậm chạp như thế, và đưa cho Katya một cái cốc
bẩn:

- Cô có thể lấy hẳn về mà dùng... Trong gian bếp, Katya chật vật len

đến cái chậu rửa tay ngập ngụa dưới đống giấy lộn. Nhưng vòi vẫn có
nước. Rửa sạch cái cốc, Katya vặn nước uống ngon lành, rồi trở về
phòng mình. Trước khi ăn, nàng muốn mở các cửa sổ ra và rửa ráy một
chút. Nhưng tháo mấy cái khung kính đã trát kín chẳng phải là dễ.
Katya hì hục hồi lâu, cào sồn sột, lấy cái chân ghế gãy gõ thình thình
vào mấy cái then dọc, chốc chốc lại thở dài một tiếng rõ to. Nghe tiếng
ồn, Maxlôv sang xem. Hắn im lặng nhìn Katya một lát, vẻ ngạc nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.