CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 1267

đi trong cái lớp học tồi tàn, hết một nửa khung kính cửa sổ bịt bằng gỗ
dán, vữa trên tường thì tróc nham nhở để lộ cả gạch ra. Mấy đứa con
gái tay gầy như tay mèo con, và mấy đứa con trai mặt nhăn nheo và đầy
những vết xước, im lặng ngồi nghe, và trong khóe mắt chúng nàng chỉ
thấy có sự hạ cố... Cả lũ trẻ đều đang nghĩ đến một cái gì khác.

Đến giờ ra chơi, lũ trẻ đi sa sân, nhưng chỉ có dăm đứa con gái chơi

lò cò, tung sỏi, với lại hai đứa con trai sinh sự cãi nhau. Còn phần đông
đều ngồi vào bóng rợp của dãy rào, nơi những bụi ngưu bàng mọc rậm
rạp, và cứ ngồi yên như thế: không có đứa nào mang theo quà bánh. Tất
cả chúng nó đều là con cái những gia đình thợ thuyền ở trong khu này,
và rất nhiều đứa có bố ra mặt trận. Một thằng bé chống tay xuống đất
nhìn đám mây lơ lửng trên phố Prexnuya trông như một đám khói.
Katya ngồi xuống cạnh nó, hỏi nghiêm trang:

- Tên cháu là Mitya Pêtrôv phải không?

- Vâng.

- Bố cháu làm việc ở đâu?

- Bố cháu đi bộ đội lâu rồi.

- Mẹ cháu thế nào?

- Mẹ cháu ở nhà, mẹ cháu ốm.

- Bố cháu ở mặt trận có gửi thư về không?

- Không ạ.

- Sao thế?

- Có gì mà viết đâu ạ... Chẳng có chuyện gì vui... Bố cháu đi, bảo mẹ

cháu: tôi sẽ giết mười thằng tướng để trả thù cho cái bệnh lao lực của
mình... Bố cháu gan lắm...

- Lớn lên, cháu thích làm gì?

- Cháu không biết... Mẹ cháu nói là hai mẹ con không sống qua mùa

đông này đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.