CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 164

Hai tay giá ngắt của Bexxônôv nắm lấy tay Đasa, chàng nhìn vào

đáy mắt nàng. Đasa chỉ còn có đủ sức để từ từ nhắm nghiền mắt lại.
Sau mấy phút im lặng dài đằng đẵng Bexxônôv nói:

- Nhưng thôi, tốt hơn là cô đi về mà ngủ đi. Tôi cũng thế. Chúng ta

đã nói chuyện, đã thảo luận vấn đề từ đủ mọi phía; vả lại cũng khuya
rồi...

Bexxônôv đưa Đasa về đến khách sạn, lễ phép chúc nàng ngủ ngon,

rồi hất chiếc mũ ra sau gáy và đi men theo làn nước, đôi mắt soi mói
nhìn những bóng người lờ mờ đang đi dạo trên bờ biển. Bỗng chàng
dừng phắt lại, quay lui và đến gần một người đàn bà cao dong dỏng
đang đứng im lìm, vai quấn chiếc khăn san trắng.

Bexxônôv khoác chiếc can ra sau vai, cầm lấy hai đầu rồi nói:

- Chào Nina.

- Chào anh.

- Em làm gì một mình trên bờ biển thế?

- Tôi đứng...

- Sao em lại đứng một mình? -Một mình là vì chỉ có một mình, -

Tsarôđêyeva đáp khẽ, giọng giận dữ.

- Em vẫn còn giận kia à?

-Không đâu, anh bạn ạ. Tôi đã bình tâm lại từ lâu.

- Nina, đi về với anh đi. Tsarôđêyeva hất ngược đầu ra phía sau và

im lặng hồi lâu, rồi trả lời, giọng run run, nghe như mờ đục đi:

- Anh điên rồi à?

- Chả nhẽ bây giờ em mới biết? Chàng cầm lấy cánh tay nàng, nhưng

nàng giật phắt ra và chậm rãi bước bên cạnh chàng, dọc những ánh
trăng loang loáng đang lướt theo gót họ trên mặt nước đen quánh như
dầu. Sáng hôm sau Nikôlai Ivanôvits rụt rè gõ vào cánh cửa buồng
đánh thức Đasa dậy.

- Đanyusa, dậy đi, em bé, dậy đi uống cà phê với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.