CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 179

số thương binh. Cho nên ngay về mặt này công chúng cũng cần sẵn
sàng giúp đỡ rộng rãi...

- Xin lỗi đại tá, tôi không được rõ số thương binh có thể lên đến bao

nhiêu? Xolntxev lại nhướng cao đôi mày:

- Theo tôi thì trong mấy tuần tới phải ước lượng từ hai mươi lăm đến

ba mươi vạn.

Antôska Arnônlđôv nuốt nước bọt, ghi lại các số liệu rồi hỏi, bây giờ

giọng đã kính cẩn hơn nhiều:

- Như vậy thì số tử vong phải ước lượng là bao nhiêu ạ?

- Thường chúng tôi tính từ năm đến mười phần trăm số thương binh.

- Thế ạ? Xin cảm ơn ngài.

Xolntxev đứng dậy. Antôska nhanh nhảu bắt tay ngài, rồi mở cánh

cửa gỗ sồi ra và vấp phải Atlant lúc bấy giờ vừa bước vào. Atlant là
một nhà báo ho lao, đầu tóc rối bù, mặc chiếc áo vét-tông nhàu nát, từ
hôm qua chưa uống một giọt rượu nào.

-Thưa đại tá, tôi đến yết kiến ngài nhân vấn đề chiến tranh - Atlant

nói, tay che cái ngực áo sơ mi cáu ghét. - Thế nào đấy ạ, quân ta sắp
chiếm được Berlin rồi chứ ạ?

Rời bộ tổng tham mưu, Arnônlđôv đi ra quảng trường Cung điện, đội

mũ lên đầu và nheo nheo đôi mắt đứng đờ ra một lúc.

- Thế là sẽ chiến đấu cho đến thắng lợi cuối cùng, -anh ta lẩm bẩm

qua kẽ răng, - bây giờ thì các bố khọm hãy coi chừng, bọn tớ sẽ cho các
bố thấy rõ cái "chủ nghĩa thất bại" của các bố là thế nào!

Trên cái quảng trường rộng mênh mông, quét sạch bóng, với cái cột

trụ nặng nề bằng hoa cương của vua Alekxanđr, từ bốn phía đều có
những tốp mu-gích râu ria, lôi thôi lếch thếch đang đi qua đi lại. Chốc
chốc lại nghe vang lên những tiếng hò mệnh lệnh, giọng rất đanh. Bọn
mu-gích xếp hàng, chạy, nằm xuống đất. Ở một nơi có khoảng năm
mươi người vừa chồm dậy, cất tiếng thét rời rạc: "Ura-a-a!" và cắm cổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.