CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 210

chàng.

- Xin phép ngài hút điếu thuốc.

- Nhưng phải coi chừng, cẩn thận đấy.

- Tôi có cái tẩu con.

- Zubtxôv ạ, dù sao anh giết hắn như thế cũng không đúng.

- Thằng bắn súng máy ấy à?

- Phải.

- Dĩ nhiên là không đúng.

- Có buồn ngủ không?

- Không sao, thức được ạ.

- Nếu tôi ngủ gật thì anh lay tôi dậy tí nhé. Chậm rãi, mềm dịu, nước

mưa đọng trên cây buông từng giọt xuống lớp lá ải, xuống bàn tay,
xuống lưỡi trai mũ cát-két. Sau những tiếng súng nổ ầm ầm, những
tiếng quát tháo, những cuộc vật lộn kinh tởm, sau vụ giết chết tên lính
bắn súng máy, giờ đây chỉ có tiếng những giọt nước rơi thánh thót như
những viên thủy tinh tròn. Nó rơi vào bóng tối, rơi mãi tận một nơi nào
sâu lắm, nơi đang sực nức mùi lá ải... Tiếng mưa rơi xào xạc không cho
người ta ngủ... Không được, không được ngủ... Têlêghin gượng mở đôi
mi nặng trĩu và trông thấy những đường nét mờ mờ của các nhánh cây
như phác nhẹ bằng bút chì than... Nhưng cứ bắn suốt cả đêm thì cũng
thật ngu xuẩn, thôi cứ để cho lính họ nghỉ... Tám người chết, mười một
người bị thương... Dĩ nhiên, "phải cẩn thận giữ gìn một chút khi ra
trận"... Chao ôi, Đasa, Đasa! Những giọt thủy tinh tròn trĩnh sẽ hòa giải
mọi sự, sẽ đem lại sự thanh thản cho mọi người...

- Ivan Ilyits!...

- Được, được, tôi không ngủ đâu Zubtxôv ạ...

- Còn đúng thế nào được - giết người ấy mà... Chắc hắn cũng có nhà

có cửa, có vợ có con, ấy thế mà mình cứ thọc cha nó lưỡi lê vào, cứ
như thể hắn là cái bù nhìn rơm. Thế là xong. Lần đầu tôi đâm chết một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.