CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 256

- Katya, chị đọc to lên đi!

Nàng ngồi xuống cạnh giường trong khi Katya sợ cuồng lên, và

không đợi cho chị kịp đọc, nàng tự đọc lấy và đứng phắt dậy, chập hai
tay vào nhau.

- Katya, Katya, khủng khiếp quá đi mất!

- Nhưng lạy Chúa, thế là anh ấy sống rồi, Đanyusa ạ!

- Em yêu anh anh ấy quá!... Trời ơi, biết làm thế nào bây giờ?... Em

hỏi chị nhé: bao giờ mới hết chiến tranh? Đasa giật lấy tấm bưu thiếp
rồi chạy sang phòng Nikôlai Ivanôvits. Nàng vừa đọc thư cho ông ta
nghe vừa hỏi cuống lên, bắt ông ta phải trả lời cho thật chính xác: bao
giờ chiến tranh sẽ kết thúc?

- Nhưng em ạ, bây giờ có ai biết được điều đó đâu?

-Thế thì anh làm cái trò gì ở trong cái Liên minh thành thị ngu xuẩn

ấy? Các anh chỉ tán nhảm suốt ngày từ sáng đến tối. Em đi ngay về
Moxkva gặp tổng tư lệnh quân đội đây... Em sẽ bắt ông ta phải...

- Em bắt ông ta làm cái gì mới được chứ?... Chao ôi, Đasa, Đasa,

phải đợi thôi. Mấy ngày liền Đasa đứng ngồi không yên, nhưng rồi
cũng lắng nguôi dần, như thể tàn lụi đi, tối tối nàng về buồng rất sớm,
ngồi viết thư cho Ivan Ilyits, gói ghém các thứ quà lại rồi khâu vào vải
bạt. Những khi Êkatêrina Đmitrievna sang nói chuyện Têlêghin với
nàng, nàng thường im lặng, tối tối nàng không đi dạo nữa, ngồi với
Katya nhiều hơn, khâu vá, đọc sách, dường như cố sao chôn thật sâu
vào đáy lòng tất cả những tình cảm của mình, khoác lên mình một lớp
da dày không sao xoi thủng được, làm bằng những công việc vặt vãnh
hàng ngày.

Êkatêrina Đmitrievna tuy qua mùa hè đã bình phục hẳn, nhưng cũng

giống Đasa, nàng như thể đã tàn lụi đi. Hai chị em hay nói với nhau
rằng họ cảm thấy có một cái gì nặng trĩu như cái cối đá đè lên mình. Vả
chăng bây giờ thì ai cũng có cái cảm giác ấy. Khi thức dậy, khi đi đứng,
khi suy nghĩ, khi gặp gỡ người này người nọ, họ đều thấy khổ tâm. Họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.