CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 341

Ivan Ilyits ra khỏi nhà vào khoảng mười hai giờ. Dãy đại lộ rộng

thênh thang phủ mờ hơi sương và vắng tanh vắng ngắt. Sau tấm kính
toát mồ hôi của nhà hàng bán hoa, trong một chiếc bình pha lê có cắm
một bó hoa hồng đỏ lộng lẫy, trên đài hoa còn đọng những giọt nước
long lanh. Ivan Ilyits trìu mến nhìn bó hoa qua làn tuyết đang buông
xuống.

Từ một phố bên xuất hiện một đội tuần tiễu cô-dắc gồn năm người.

Người đi ngoài cùng quay ngựa phóng nước kiệu về phía vỉa hè, nơi có
ba người đội mũ lưỡi trai vừa đi vừa nói chuyện khe khẽ với nhau, vẻ
rất sôi nổi. Mấy người này dừng lại và một người trong bọn họ vừa vui
vẻ nói một câu gì vừa cầm lấy cương con ngựa cô-dắc. Cử chỉ này khác
thường đến nỗi tim Ivan Ilyits giật đánh thót một cái. Người cô-dắc
cười lớn, hất ngược đầu ra phía sau, rồi thúc con ngựa có bộ ngực gân
guốc đang sốt ruột giậm chân xuống mặt đường, phi nhanh theo đồng
đội, và cả năm người lính tuần tiễu phóng nước đại kiệu mất hút trong
đám sương mù phủ trên đại lộ.

Ra đến gần bờ sông Ivan Ilyits bắt đầu gặp những tốp dân phố đi lại

nhớn nhác. Hình như sau những sự việc hôm qua không ai có thể bình
tâm lại được: họ bàn tán xôn xao, họ chuyền cho nhau những tin tức và
những tiếng đồn đại. Rất nhiều người đi về phía bờ sông Nêva. Ở đây,
dọc theo dãy bờ xây đá hoa cương , mấy nghìn người hiếu kỳ đi đi lại
lại, trông như một tổ kiến đen. Sát đầu cầu một tốp người ba hoa đang
hò hét om sòm: họ quát mắng những người lính dàn hàng ngang ở đầu
cầu để chặn lối và đứng suốt dọc đầu cầu cho đến tận bờ bên kia, bóng
mờ dần đi trong làn tuyết mịn buông xuống như sương mù...

- Sao lại chặn cầu lại? Để cho người ta đi!

- Chúng tôi cần vào phố.

- Chẳng ra cái thể thống gì: đi bắt nạt dân...

- Cầu để mà đi chứ có phải để cho các anh đứng thế à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.