CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 361

- Chị làm sao thế hở Marfusa?

- Sa hoàng chúng ta bị giết rồ-ồ-ồ-i, - chị vừa nói vừa giơ bàn tay che

đôi môi dày sưng mọng lên vì khóc. Hơi chị ta sặc mùi rượu.

- Chị nói gì mà vớ vẩn thế, - Katya bực mình nói, - có ai giết nhà vua

đâu?

Nàng đặt ấm chè lên bếp hơi và đi dọn bàn ăn. Đasa nằm trên đi

văng ở phòng khách, Têlê-ghin ngồi bên chân nàng. Đasa nói:

- Anh ơi, nếu em có ngủ thiếp đi thì khi nào dọn trà anh đánh thức

em dậy nhé, - em thèm chén trà quá. Nàng trở mình nằm nghiêng lại, kê
hai bàn tay dưới má và nói giọng buồn ngủ:

- Em yêu anh lắm. Trong bóng hoàng hôn, chiếc khăn len xù phủ trên

người Đasa điểm một vệt trăng trắng. Không nghe thấy tiếng nàng thở.
Ivan Ilyits ngồi yên không nhúc nhích, lòng chàng đang đầy tràn. Mãi
cuối phòng, ở cửa phòng hiện lên một đường chỉ ánh sáng rồi cánh cửa
mở ra, và Katya bước vào, ngồi xuống cạnh Ivan Ilyits trên cái đệm
tròn của chiếc đi văng, hai tay bó gối. Sau một lát im lặng nàng hỏi:

- Đasa ngủ rồi à?

- Cô ấy dặn khi nào có trà thì đánh thức.

-Dưới bếp chị Marfusa cứ khóc lóc mãi là Sa hoàng đã bị giết. Ivan

Ilyits ạ, rồi sẽ ra sao?... Cứ có cảm giác như bao nhiêu đê đập đều vỡ
hết rồi... Lại đau lòng nữa: tôi lo cho Nikôlai Ivanôvits quá... Anh ạ, tôi
nhờ anh nhé: anh gửi cho anh ấy một bức điện đi, càng sớm càng tốt,
mai được không?... Thế còn... bao giờ anh định đưa Đasa về Pêtrôgrađ?
Ivan Ilyits không đáp, Katya quay đầu về phía chàng, chăm chú nhìn
vào mặt chàng bằng đôi mắt to, giống hệt mắt Đasa, nhưng lại là đôi
mắt nghiêm trang của một thiếu phụ, rồi mỉm cười kéo Ivan Ilyits lại và
hôn lên trán chàng.

Sáng hôm sau cả thành phố đổ ra đường. Trên phố Tverxkaia, dưới

những tiếng hoan hô không ngớt, những chiếc xe vận tải chở đầy lính
len qua đám đông dày đặc, lưỡi lê và kiếm chĩa ra tua tủa. Những khẩu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.