CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 473

quan trọng nhất, những ý nghĩ cuối cùng, đang lần lượt diễn qua tâm trí
ta. Như thế nghĩa là ta sắp nằm xuống tuyết".

Nhưng cái lưng áo cứng đét ở trước mặt lắc lư bước tới, Rôstsin

cũng lắc lư bước theo. Hai chân đã bắt đầu lún xuống đến tận đầu gối.
Chiếc ủng nặng hàng chục cân phải ráng sức lắm mới rút được ra khỏi
lớp đất sét nhão. Gió đưa lại một mảng câu đứt đoạn: "Sông, các cậu
ạ..." Một tiếng chửi truyền đi. Gió vẫn thổi hun hút trên các lưỡi lê,
lồng vào trí óc người ta những ý nghĩ kỳ dị. Những bóng người mờ mờ
lom khom đi qua cạnh Rôstsin. Chàng lấy hết sức rút chân lên, bật ra
một tiếng kêu, rồi lại bước đi.

Dòng sông cuồn cuộn vạch thành một nét sẫm trên tuyết, rồi mờ dần

sau tấm màn dày dệt bằng những bông tuyết bay loạn xạ. Chân cứ trượt
trên bờ dốc... Dòng nước đen sẫm hung hãn lao đi. Xung quanh có
tiếng nói xôn xao:

- Cầu ngập rồi.

- Quay trở lại thôi chứ?

- Đứa nào bảo quay trở lại đấy? Mày hẳn? Mày muốn quay lại à?

- Buông ra... Kìa đồng chí, buông ra nào.

- Cho nó một báng súng.

- Ối giời ơi? Ối giời ơi? Ở phía dưới, sát mé nước có ánh đèn pin bật

lên. Tia sáng hình chóp soi lên nhịp cầu uốn lưng rùa ngập dưới làn
nước xám chảy băng băng, soi lên những mảnh lan can đã nứt toác ra.
Ánh đèn pin chiếu ngoằn ngoèo lên cao, rồi tắt ngấm. Một giọng khàn
khàn, dễ sợ vang lên:

-Toàn trung đội... qua sông!... Súng đạn để lên đầu. Đừng xô đẩy.

Từng hai người một... Đi đi! Tay cầm súng giơ cao lên, Rôstsin lội
xuống nước ngập đến thắt lưng. Dù sao nước cũng vẫn không lạnh
bằng gió. Nó xô mạnh vào sườn bên phải, đẩy nghiêng người đi, ra sức
lôi người ta xuống cái vực thẳm màu xám nhờ nhờ kia. Chân cứ trượt
đi tuồn tuột, chỉ chạm hờ vào ván cầu gẫy gập ghềnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.