CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 475

quần trong một căn nhà nóng nực và hôi hám. Trong nhà còn có năm
mươi người lính hồng quân nằm ngổn ngang giữa những đống áo quần
và giẻ quấn chân vứt bừa bãi. Tảng sáng, cô chủ nhà nướng bánh mì, tự
tay đem ra cắt từng khoanh phát cho binh sĩ:

- Các anh cố lên nhé, đừng để bọn sĩ quan vào làng chúng tôi.

Mấy người lính hồng quân trả lời cô chủ:

- Cô đừng sợ... Có chăng cũng chỉ nên sợ lấy một điều...

Kế theo là một câu đùa tục tĩu đến nỗi cô ta giơ khúc bánh mì lên

như để dọa đánh, nói:

- Mấy cái anh trời đánh này, chết đến nơi rồi mà trong óc vẫn chỉ có

mỗi chuyện ấy.

Sau cuộc hành quân đêm qua, Rôstsin thấy mỏi rục ra, khắp người

đau ê ẩm. Nhưng chí chàng đã quyết. Từ sáng chàng đào hào trên các
ruộng rau đất đóng băng cứng như đá, rồi lại khuân các thùng đạn ở các
xe tải vào trụ sở ban quản trị thôn. Đến bữa ăn trưa họ phát cho mỗi
người một chén rượu mạnh. Uống hớp rượu nồng như lửa vào Rôstsin
thấy cái cảm giác ê ẩm khắp người tan biến đi đâu hết và chân tay lại
dẻo dai trở lại. Chàng quyết định thực hiện ý đồ ngay hôm nay, không
trì hoãn nữa.

Nãy giờ chàng cứ lởn vởn ở trước thềm trụ sở ban quản trị, đợi dịp

xin được cử đến một vị trí tiền tiêu. Chàng đã dự tính hết, cho chí đôi
lon đại úy khâu vào phía trong lần ngực áo cổ chui. Cái cơ hội chàng
vẫn mong chờ đã đến. Người thủy thủ vạm vỡ đang đứng cạnh
Xapôjkôv từ trên thềm bước xuống và bắt đầu tuyển những người tình
nguyện đi ra tiền tiêu làm một công việc nguy hiểm.

- Các cậu, - hắn nói, giọng đanh như thép, - nào, có ai không thiết

sống lắm thì ra đây.

Một tiếng đồng hồ sau, cùng với một đội biệt động gồm năm mươi

người, Rôstsin rời làng cô-dắc đi ra cánh đồng bằng phủ sương mù dày
đặc. Một buổi hoàng hôn mục ruỗng đang xuống dần. Tuyết đã ngừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.