CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 537

trời... (Hắn cúi thấp xuống, hạ giọng nói khẽ lại). Sự thật mười mươi
đấy, tớ cam đoan như vậy. Tổng tư lệnh đã cho thi hành những biện
pháp cần thiết để đối phó: một số trinh sát viên đặc vụ đã được phái về
Moxkva để tìm cho ra những đường dây châm ngòi ấy, và khi nào quân
ta tiến vào Moxkva thì đừng để cho chúng nổ mìn... Rồi sau đó sẽ tha
hồ treo cổ chúng nó lên nhé Treo giữa Hồng trường ấy! Mẹ kiếp! Trước
mặt công chúng, trong tiếng trống trận!

Rôstsin nhăn mặt đứng dậy:

-Thôi cậu kể chuyện các ả đi thì hơn. Têplôv ạ.

- Sao, cậu không ưa à?

- Phải, tôi không ưa. - Rôstsin nhìn thẳng vào đôi mắt hung hung ngu

độn của Têplôv. Đôi môi dày của hắn méo xệch sang một bên.

- Ra thế đấy, rõ ràng là cậu không quên được khẩu phần của quân

đỏ...

- Cái gì? - Rôstsin cau mày xấn tới. -Mày nói gì?

- Tao nói cho mày biết cái điều mà cả trung đoàn đều nói... Đã đến

lúc mày nên báo cáo về ông việc của mày trong Hồng quân rồi đấy,
Rôstsin ạ...

- Đồ khốn nạn! May mà Têplôv còn phải băng tay và vẫn được coi là

thương binh: đó là điều duy nhất đã cứu hắn thoát khỏi một cái tát.
Rôstsin dằn lòng lại, không đánh hắn. Chàng giấu bàn tay ra sau lưng,
quay ngoắt đi, rồi hai vai so cao lên, người đờ ra, chàng len qua mấy
nấm mộ, bỏ đi. Têplôv xốc lại tấm áo ca-pốt đã tuột khỏi vai, mỉm cười
hằn học nhìn tấm lưng thẳng đuột của chàng. Có hai người lại gần hắn.
Đó là chuẩn úy Fon Mecke và một thanh niên mặt đầy tàn hương có đôi
mắt to nhạt màu, mơ mộng, mặc một cái áo khoác của sinh viên cũ kỹ
loang lổ những vết nâu nâu, có đính lon hạ sĩ quan. Tên hắn là Valêrian
Ônôli. Hắn là con một lão chủ nhà máy thuốc lá ở Ximfêrôpôl. Lúc nào
cũng thấy hắn kè kè một bên Fon Mecke. Fon Mecke hỏi Têplôv, với
cái giọng đanh đanh thường thấy có ở những người nghễnh ngãng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.