CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 561

xuống, nhưng vẫn ngồi nguyên trên ghế, chỉ có khẩu súng được cầm
lên tay chứ không chống giữa hai chân nữa.

- Các ông đi đâu thế?

- Đi đâu là thế nào? Đến gặp tham mưu trưởng chứ còn đi đâu.

- Thế có giấy vào cửa không?

Chính ủy sủi cả bọt mép ra khi ông bắt đầu giảng giải cho người lính

gác rõ họ phóng xe goòng đến đây có việc gì. Hắn ngồi nghe, mắt nhìn
hết khẩu đại liên đặt trước cửa lại nhìn những sắc lệnh, nhật lệnh, chỉ
thị, thông cáo dán kín cả bốn bức tường gian phòng ngoài. Nghe xong,
hắn lắc đầu:

- Đồng chí phải hiểu chứ, nhất là đồng chí lại có trình độ giác ngộ. -

hắn nói, giọng rầu rĩ.

- Có giấy thì đi; không có giấy thì tôi sẽ bắn, không chút nể nang.

Đành phải phục tòng thôi, mặc dầu giấy vào cửa cấp đâu mãi ở bên

kia khoảng đất trống và phòng cấp giấy chắc đã đóng cửa rồi: hẳn họ sẽ
bảo là ông trưởng phòng đi vắng đến mai mới về. Xôkôlôvxki đột
nhiên thấy mệt lả ra... Vừa lúc ấy từ ngoài sân có một người thấp bé
mặc chiếc áo sơ mi rách đến tận rốn, nện ủng thình thịch chạy xộc vào,
gọi.

- Mitka, họ phát xà phòng kia kìa...

Người lính gác như bị một luồng gió thổi bay ra khỏi ghế. Hắn lao

vút ra ngoài thềm. Xôkôlôvxki và Têlêghin liền đi lên tầng hai, chẳng
hề gặp chướng ngại nào nữa. Mấy cô nhân viên xinh xắn có những đôi
mi hum húp, mặc áo dài lụa, chỉ lối cho họ, khi thì sang phải, khi thì rẽ
sang trái, và cuối cùng họ đã tìm được căn phòng của ông tham mưu
trưởng.

Ở đây, trên một chiếc ghế đi-văng thủng rách, một quân nhân ăn mặc

bảnh bao đang nằm ngắm nghía mấy cái móng tay, hai chân để cả lên
mặt ghế. Hắn ta tiếp hai người mới đến một cách hết sức lễ phép, với
một thái độ ân cần vô sản đã được nghiên cứu cẩn thận, luôn luôn dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.