CON ĐƯỜNG ĐAU KHỔ - Trang 571

này đâu, chứ tôi sẽ một mình đè bẹp cả lũ bạch vệ khốn kiếp kia. Cả thế
giới sẽ rung chuyển...

Hai cánh mũi Xôrôkin phập phồng hớp lấy không khí, mấy đường

gân đỏ tía giần giật trên thái dương.

-Không cần đến bọn Chấp ủy tôi cũng sẽ quét sạch cả vùng Kuban,

vùng sông Đôn, vùng Têrek... Mấy thằng chấp ủy ấy chỉ giỏi ngồi hót ở
Êkatêrinôđar... Một lũ hèn nhát, đểu cáng... Thế đấy... trên mình ngựa,
trong chiến trận, tao là kẻ độc tài đấy... Tao sẽ dắt dẫn quân đội!
Xôrôkin đưa tay về phía cái cốc đựng rượu mạnh, nhưng Bêlyakôv
nhanh nhẹn hất đổ cốc đi:

- Thôi uống thế đủ rồi.

- À, ra lệnh đấy hẳn?

- Chỉ xin thôi, với tư cách một người bạn. Xôrôkin ngả người ra lưng

ghế, thở dài mấy tiếng khe khẽ, rồi bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, cho
đến khi đôi đồng tử dừng lại trên Zinka. Zinka đang khua mấy móng
tay xinh xẻo trên dây đàn. Đôi mày uể oải giương cao lên, cô ta cất
tiếng hát:

- "Đêm khuya nồng đượm hương ân ái..."

Xôrôkin lắng nghe, và trên thái dương ông ta mấy đường gân phập

phồng mạnh hơn. Ông ta đứng dậy, ấn ngửa đầu Zinka ra và háo hức
hôn lên môi cô ta. Zinka vẫn gẩy lên dây đàn một lát, rồi cây đàn trên
đùi cô ta tuột xuống đất.

- Ấy, cái này lại là chuyện khác, - Bêlyakôv nói, giọng xuề xòa. -

Chao ôi, Xôrôkin, tôi mến anh quá; cũng chẳng biết vì sao nữa, -mến
lắm ấy. Cuối cùng Zinka ẩy Xôrôkin ra, rồi mặt đỏ bừng, cô ta cúi
xuống nhặt cây đàn lên. Đôi mắt màu xanh đậm của cô sáng long lanh
dưới làn tóc rối. Cái đầu lưỡi xinh xinh liếm lên đôi môi sưng mọng:

- Xà, đau chết người...

-Này các bạn ạ! Có biết gì không: tôi có để dành được một be thượng

hảo hạng... Bêlyakôv ngừng bặt như mắc nghẹn. Bàn tay với năm ngón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.